Chương 46

Áo trong ướt đẫm bị ném sang một bên, Nguyễn Thanh Hồi chống tay lên thành hồ tay nắm chặt thành quyền, l*иg ngực phập phồng ngày càng nhiều, tạo thành những vòng tròn trên mặt nước gợn sóng yếu ớt.

Người phía sau bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "A Hồi khẩn trương cái gì, đâu phải chưa từng nhìn thấy."

Hắn xoay người nàng lại để nàng đối mặt với mình, sương mù trên mặt hồ biến thành những bọt nước trong suốt, ngưng tụ trên trán, thái dương, xương quai xanh và ngực nàng, chảy qua để lại những vệt nước thật nhỏ.

Tựa như vườn đào vừa được cơn mưa xuân tưới qua, trong không khí toát ra mùi vị vừa ngọt ngào vừa quyến rũ mê người.

Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vén một lọn tóc ướt xõa xuống xương quai xanh ra sau tai. Lòng bàn tay đặt bên gò má ửng hồng, cong ngón tay, dùng mu bàn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt thanh tú, non mềm trước mặt.

“A Hồi.” Hắn trầm giọng mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Lần rước ngươi nói thử một lần còn tính không?”

Nàng ngẩn ra, những hình ảnh trong quyển sách đó lại hiện ra trong đầu, nàng lật nhanh qua từng trang, nhưng hình ảnh trong đó nàng lại có thể nhớ hết rõ ràng.

Từ công cụ, đến bước đi, lại đến tư thế, nàng càng không muốn nhớ thì chúng càng thêm rõ ràng.

Hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi đẹp mày đẹp hơi nhăn lại, cụp mắt xuống như đang rối rắm. Những bọt nước nhỏ đọng lại trên hàng mi dài khẽ rung rinh, giống như cánh bướm tung cánh trong mưa, thuần khiết mà vũ mị.

Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng gật đầu.

Hai tay mềm mại vòng qua cổ hắn, Nguyễn Thanh Hồi ngửa đầu lên và phủ lên đôi môi mềm mại trước mặt. Giống như mọi lần trước, ôn nhu dịu dàng, nhưng không thiếu phần mạnh mẽ.

Chỉ là lúc này đây, nàng rất nhanh đã đảo khách thành chủ học dáng vẻ của hắn càn quát lãnh thổ, có vài phần trúc trắc nhưng cũng đủ kinh hỷ.

Mặt nước bỗng nhiên dao động thật lớn, hơn nữa những gợn sóng lớn hơn không ngừng khuếch tán thành những vòng tròn.



Nàng được bế lên, hai cánh tay hữu lực đỡ lấy hai chân mình, nàng bất đắc dĩ không còn cách nào khác là phải dựa vào thân thể hắn để giữ thăng bằng nên vòng tay ôm cổ hắn càng thêm chặt hơn.

Khoang cách giữa hai người cũng gần sát hơn.

Củ sen thô to được người hái sen kéo ra từ sâu trong bùn đất, thỉnh thoảng chạm vào bông sen cao quý duy nhất, còn dính một ít nước bùn lên những cánh hoa đỏ tươi.

Gió thổi qua, hoa sen run run, lại khiến từng vòng gợn sóng lan rộng ra.

Nghĩ đến điều đã đáp ứng với người hái sen, bông sen hạ thấp thân rễ xanh, xuống bên dưới, lại xuống nữa.

Cánh hoa nở rộ trong mặt hồ phẳng lặng, giống như trời đất chứa đựng vạn vật, nước hồ chứa cá, hoa sen không nhiễm bùn, cuối cùng cũng chứa đài sen dính đầy bùn.

*

Trăng sáng lẻ loi trên bầu trời, Nhân Minh Điện không một ánh nến. Bóng đêm như mực, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo loang lổ trên chiếc rèm hồng tung bay trong điện.

Một bóng người yêu kiều lộ ra đường cong mỹ lệ mơ hồ, chỉ thấy nàng vươn tay tháo trâm cài, mái tóc đen nhánh như thác nước tán loạn trên làn da bạch ngọc.

Nàng cong lưng, mái tóc đen xõa xuống theo động tác của nàng phủ lên một bên mặt nam tử nằm trên giường.

Vươn tay vén tóc mình ra sau tai, sau đó cúi người xuống thấp hơn, năm ngón tay mở rộng chống hai bên sườn, trong mắt hiện lên mạch máu rõ ràng ở cổ, nàng cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

Hô hấp Thẩm Nghiên đột nhiên trở nên nặng nề, trước kia hắn đều là mình hầu hạ A Hồi, sao có thể hưởng thụ A Huy hầu hạ hắn như vậy?

Hắn đưa tay lên, dùng cánh tay che hai mắt mình, trong bóng tối, dường như hắn nhìn thấy trong không gian đen kịt một chùm đuốc nhảy múa.

Tiếp đo hết đám này đến đám khác không ngừng cháy lên, như hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn tỏa ra xung quanh, cũng bao trùm toàn bộ thân thể hắn.



Toàn thân hắn bị đốt cháy đến lợi hại, hắn liếʍ đôi môi đã sớm khô khốc, trong đầu chỉ còn lại có một chữ “Khát”.

Thật khát, nơi nào cũng khát.

Đột nhiên, có một trận mưa rào làm ẩm vùng đất khô cằn, người bị hạ đã lâu cuối cùng đã mở ra sức sống của mình, những chồi non màu xanh lục nhanh chóng chiu ra khỏi mặt đất.

Một con tằm xuân lặng lẽ trèo lên đầu búp non, thong thả quấn lấy nó bằng từng lớp tơ mềm mại, ấm áp.

Hắn gạt cánh tay ra, vừa liếc mắt đã thấy A Hồi đang cau mày thật chặt, đôi mắt đẹp còn vương vài giọt nước mắt, nhưng nàng vẫn nhất quyết chỉnh lại dáng ngồi của mình.

Khóe môi hắn nở một nụ cười, hắn kiên nhẫn chờ nàng điều chỉnh, cũng không lên tiếng thúc giục, càng không ra tay giúp nàng.

Đây là do nàng đáp ứng với mình, nàng sẽ làm được.

Một lát sau, cuối cùng Nguyễn Thanh Hồi cũng có thể ngồi thẳng dậy, nhưng sau đó nên làm gì nàng lại không biết.

Không có cách nào nàng đành phải ngước mắt cầu cứu lên nhìn Thẩm Nghiên.

Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ nhất định phải bắt nàng làm theo lời nàng đã nói, hiện tại thấy người trong lòng đuôi mắt hồng hồng nhìn mình, trong lòng hắn đột nhiên đập thình thịch, mèm đến rối tinh rối mù, sao còn có thể tiếp tục khi dễ nàng?

Vì thế hắn thở dài, đột nhiên không kịp đề phòng mà trở mình.

“Không làm khó ngươi.” Nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, Thẩm Nghiên cười khẽ: “Cuộc sống của ngươi chỉ để hưởng thụ.”

Nói xong, liền để những lời nàng chưa kịp nói ra nuốt vào trong bụng, hóa thành thanh thanh uyển chuyển, du dương vang vọng trong đại điện.