Chương 45

“A Hồi, đừng đọc.” Thẩm Nghiên ngồi ở đối diện nàng, xấu hổ đến phát hoảng, vùi đầu vội vàng thấp giọng ngăn lại.

Viết những lời này trong thư thì không có gì, nhưng nếu đọc trước mặt thì chẳng khác nào hành quyết công khai.

Nàng nhếch khóe môi, cẩn thận gấp thư lại nhét vào trong cổ tay áo, đột ngột hỏi: "Bệ hạ, thời niên thiếu từng có người mình thích sao?"

Người đối diện sửng sốt, nhất thời không hiểu tại sao chủ đề lại từ lá thư lại nhảy sang vấn đề này..

Vì thế hắn thành thật lắc đầu: “Chưa từng có. Tại sao A Hồi lại hỏi chuyện này?”

“Vậy bệ hạ, người học những lời này ở nơi nào?” Nàng dừng một chút, làm như nhớ tới gì đó, trêu chọc nói: “Sẽ không phải lại là Vệ tướng dạy cho người đó chứ?”

Thẩm Ngạn nghẹn ngào, vành tai vốn đã trong suốt dưới ánh nến vàng, lúc này lại vì xấu hổ mà biến thành màu đỏ cam, còn có thể mơ hồ nhìn thấy những mạch máu rất nhỏ uốn lượn bao phủ.

Hắn gãi gãi sống mũi, cười mỉa hai tiếng: "Lão sư làm sao có thể dạy, ông ấy chính là lão cũ kỹ. Ta. . . Ta chỉ là nhìn xem khắp nơi, tùy tiện học tập."

"Ồ ——" Nguyễn Thanh Huy cố ý gật đầu dài một tiếng, đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt hắn, chậm rãi cúi đầu.

Đuôi mắt cong lên một nụ cười: “Nhìn xem khắp nơi, đều xem những thứ gì vậy?”

Không biết vì sao nhìn khuôn mặt Phù Dung đang tươi cười trước mặt, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác ớn lạnh.

Hầu kết hắn lăn qua lăn lại, quyết đoán chuyển chủ đề sang chuyện khác: "A Hồi, hôm nay trang điểm trông rất đẹp, là kiểu đang lưu hành gần đây ở kinh thành sao?"

“Mỗi ngày ta đều trang điểm như vậy.”

“......”

“Hả?” Hai tròng mắt hắn sáng lên, vươn tay cầm lấy khuyên tai lưu ly của nàng:“Khuyên tai này thật đẹp, sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi dùng qua nhỉ?”



“Đây là cống phẩm lần trước Tây Hạ tiến cống, người ban thưởng cho ta cùng với những thứ khác. Như thế nào, bệ hạ không nhìn qua sao?”

“......”

Hắn đương nhiên không có nhìn qua!

Lần trước sứ giả Tây Hạ tới đây, đã mang đến vài xe cống phẩm, lưu ly đá quý này có hẳn nguyên một xe.

Sau khi chúng được chuyển tới, hắn đã trực tiếp yêu cầu Toàn An chọn những thứ tốt nhất gửi tới Nhân Minh Điện, hắn sao có thể nhìn thấy qua thứ này.

Nhưng nếu là trả lời không, vậy chẳng là mình quá bất cẩn sao?

Ai, lại là một vấn đề chết người.

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, đang khẩn trương giữa sống hay chết, ắn hắn quyết đoán lựa chọn sinh mệnh, quay về chủ đề ban đầu.

“Được, ta thừa nhận.” Thẩm Nghiên cúi đầu thấp giọng nói: “Ta đi Toàn Quân An thu thập rất nhiều thoại bản từ ngoài cung về xem…”

Nghe vậy, Nguyễn Thanh Hồi khẽ mở to con ngươi, chậm rãi đứng dậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đế vương cao cao tại thượng, là người uy nghiêm thánh minh nhất trong mắt bá tánh, thế nhưng lại lén xem thoại bản!

Nàng thật không hiểu, là nên cười trước, hay là nên nói hắn trước.

“Ai nha A Hồi ~”

Thẩm Nghiên đứng lên, nắm lấy tay cô lắc lắc:“Ngươi đừng nói ta, chỉ là phê duyệt tấu chương mệt mỏi, trong lúc nghỉ ngơi mới xem qua, những lúc khác ta đều không chạm vào, thật đấy, ta thề!”

Nói, hắn thật sự giơ tay phải với ba ngón tay đứng thẳng lên.



Nguyễn Thanh Hồi ban đầu cũng chưa nghĩ được nên nói gì, nhưng bây giờ thấy hắn nghiêm túc và ánh mắt kiên định như vậy, cũng không thể nói gì thêm. Dù sao thì đọc thoại bản cũng không có hại gì, nên nàng liền ngừng nói về chủ đề này và giục hắn mau tới ngự trì đi tắm.

Nhưng hắn lại lôi kéo tay nàng không bỏ, quấn lấy muốn kéo nàng cùng tới ngự trì.

Từ sau khi hai người đại hôn những chuyện thân mật khác đều đã làm, chuyện duy nhất chưa từng làm đó là tắm chung, nhất thời nàng không thể tiếp thu được, cho dù hắn có cố gắng một khắc nàng cũng không đồng ý.

Nhưng dường như nàng chưa từng phát hiện ra trước đây xảy ra bất kể chuyện gì, cuối cùng nàng cũng sẽ đồng ý với hắn.

Vì thế một khắc sau, nàng vẫn phải tho hắn đi tới ngự trì.

Làn sương uốn lượn bồng bềnh bao phủ khắp phòng, khiến khung cảnh xung quanh trở nên thấp thoáng như ẩn như hiện, người trong đó có một vẻ đẹp mơ hồ, hoa dung che nửa mặt dưới cây đàn tỳ bà.

Nguyễn Thanh Hồi mặc một chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh đứng trước mặt hắn, đặt tay lên thắt lưng của hắn, đầu ngón tay khẽ động một cái, áo ngoài trong nháy mắt bung ra hai bên. Sau khi cởϊ áσ ngoài, cũng cởi luôn áo trong màu trắng thuần, để lộ thân thể trần trụi như nhộng trước mắt nàng.

Từ đầu đến cuối nàng đều cụp mắt xuống, không dám nâng lên chút nào, cho dù là lúc trước tình nồng cũng thế.

Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, khóe môi hơi cong lên: “A Hồi đang nghĩ gì vậy?”

Nàng sửng sốt một chút, rõ ràng là trong đầu chưa nghĩ cái gì, lại bởi vì lời nói của hắn, một số cảnh tượng đỏ mặt đột nhiên tràn vào trong đầu nàng.

Đó là ngày Tết Khất Xảo hôm đó, nàng đã nhìn thấy nó trong quyển sách mẫu thân đã đưa cho mình.

“Không, không nghĩ gì cả.” Nàng xoay người lập đi vào hồ: “Bệ hạ mau vào đi, tránh cho bị nhiễm phong hàn.”

Nước hồ ấm dần dần từ mu bàn chân lan đến bắp chân, sau đó đến thắt lưng, cuối cùng đến bộ ngực trắng như tuyết. Nguyễn Thanh Hồi đi đến góc để ở một mình, lưng luôn quay về phía Thẩm Nghiên, luôn đi sát theo nàng vào hồ.

Giây lát, một đôi bàn tay ấm áp phủ lên vai nàng, ngón tay dọc theo xương quai xanh chậm rãi di chuyển đến trước ngực, đầu ngón tay móc lấy vạt áo trong, sau lưng vang lên một giọng nói trầm ấm.

“Y phục ẩm ướt không thoải mái, ta giúp A Hồi cởi ra.”