Tuy rằng Đế hậu không thể nào giống như cặp phu thê bình thường, không nói quy củ không tuân lễ nghi, việc nhà sẽ biến thành chuyện quốc trong triều, nhưng hôm nay nàng muốn dỗ Thẩm Nghiên, nên đương nhiên sẽ làm theo ý hắn.
Vì thế gật gật đầu, đáp lại: “Được”.
Thẩm Nghiên nở một nụ cười hài lòng, lại nói tiếp: “Cuối cùng, nếu A Hồi không biết nsi lời dễ nghe như thế nào vậy để ta dạy cho A Hồi biết?”
Nàng đột nhiên mở to hai mắt, trong lòng có chút ngượng ngùng:“Vậy... vậy được, học như thế nào?”
Hắn chậm rãi cúi người về phía nàng, ý cười tràn ngập trong mắt: “A Hồi nói trước một câu, muốn ta ngủ lại ở Nhân Minh Điện.”
“......”
Loại lời này không phải tương đương với những phi tử thϊếp thất kia mời sủng ái sao?
Nàng sao có thể nói ra được?
Nhưng...
Nhưng vừa rồi là chính miệng mình nói muốn học, dù cho có xấu hổ đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng mở miệng nói ra.
Vì vậy rối rắm một hồi, Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy cái mũi thanh tú, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ... Bệ hạ... đêm nay có thể ở lại Nhân Minh điện nghỉ ngơi được không?"
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy ngượng ngùng, ánh trăng có lạnh lùng đến đâu cũng không ngăn được gò má thiêu đốt của nàng.
Dáng vẻ này dừng trong mắt Thẩm Nghiên, thật sự rất vừa lòng, trong lòng tâm tư đùa dai càng tăng lên.
Chỉ thấy hắn đứng dậy, một tay chống mép bàn, một tay nâng cằm nàng lên, môi chậm rãi mở ra, hương rượu trong lập tức quanh quẩn quanh mũi nàng.
“Vậy nếu ta không đáp ứng? A Hồi sẽ làm gì để giữ ta lại?”
Nguyễn Thanh Hồi nuốt nước bọt, tầm mắt vô thức rơi vào đôi môi mỏng của hắn. Bởi vì vừa uống rượu, đôi môi kia ẩm ướt và diễm lệ lạ thường, giống như đóa hoa xinh đẹp tuyệt mỹ dụ dỗ nàng lại gần.
Thẩm Nghiên chăm chú nhìn vào đôi mắt phản chiếu hình ảnh phản chiếu của bản thân, đột nhiên có người ấn vào gáy hắn, trên môi mềm nhũn, hắn lập tức sửng sốt.
A Hồi lại có thể chủ động hôn mình.
Chuyện này làm hắn ngạc nhiên không nhỏ, trong ấn tượng của hắn, A Hồi là cao môn quý nữ, co dù nàng có thích người ta đến mức nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện cầu tình như thế.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn trêu chọc nàng mấy câu, ai bảo nàng đã vắng vẻ mình nhiều ngày như vậy, nên chỉ muốn từ trong miệng nàng nghe được mấy lời dễ nghe để bù đắp cũng không có gì đáng trách.
Nhưng nàng lại chủ động hôn mình, còn cố vụng về học kỹ thuật lúc trước của hắn, ngậm lấy môi mình trong miệng, ma sát nó một cách tinh tế, giống như nhấm nháp một món đồ ăn.
Thẩm Nghiên có thể cảm nhận được sự ngây ngô của nàng, trước đây nàng luôn là người bị động, nhưng bây giờ lại là lần đầu tiên chủ động nên khó tránh khỏi lúng túng không biết làm sao.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng nỗ lực như vậy, hắn vốn định hưởng thụ thêm lát nữa, trong lòng mềm nhũn, xoa gáy nàng rồi đảo khách thành chủ..
Hương rượu thơm nồng thật lâu không tiêu tan trong răng môi của hai người, Thẩm Nghiên hôn một cách kiên nhẫn và dịu dàng, giống như hắn đang muốn đặc biệt dạy dỗ nàng cũng như bản thân đang được thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Mà Nguyễn Thanh Hồi nhận được sự ôn nhu của hắn, giờ phút này chỉ cảm thấy như mình đang chìm vào biển rộng, nước biển vô tận bao vây đánh úp lại nàng, nhấn chìm đến mức nàng không thể nào nói nên lời.
Thật lâu sau, hai người cuối cùng cũng tách ra.
Thẩm Nghiên dùng đầu ngón tay lau đi vết nước ở khóe miệng nàng, khẽ cười nói: “Từ nay về sau lúc nào ta cũng ngủ ở chỗ này của A Hồi.”
Vừa dứt lời, nàng không kịp phòng ngừa bị hắn bế bổng lên khỏi ghế bành, sải bước dài đi thẳng vào nội điện.
Tấm màn trắng buông xuống, che khuất hoàn toàn cảnh xuân trên giường, chỉ có bóng người phản chiếu trên màn giường, khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Sáng sớm hôm sau, mắt trời còn chưa mọc Thẩm Nghiên đã tỉnh dậy.
Mỹ nhân trong lòng còn đang ngủ ngon lành, hơi thở ấm áp đều đặn phả vào l*иg ngực hắn, đôi môi đỏ mọng đến bây giờ vẫn còn hơi sưng, chiếc cổ trắng nõn còn hằn lên vết tích do hắn lưu lại, chỉ sợ lát nữa nàng tỉnh dậy lại thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Trách hắn, đêm qua khi dễ nàng quá mức.
Nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ đôi mắt rưng rưng của A Hồi, hắn lại không nhịn được muốn bắt nạt nàng, tốt nhất là làm cho nàng khóc đến đỏ cả mắt, sau đó nói mấy câu hắn thích để cầu xin tha thứ.
Như thế, cho dù chết ở trên người nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Thẩm Nghiên nghiêng đầu hôn lêи đỉиɦ đầu nàng, bàn tay nắm lấy ngón tay nàng dưới chăn, chán nản nhéo nhẹ năm đầu ngón tay mềm mại kia.
Đột nhiên, trong đầu nhớ đến một việc.
Nếu như nhớ không lầm, hôm nay là Tết Khất Xảo*.
( Tết Khất Xảo hay còn gọi là Thất tịch, rơi vào ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau)
Người trong ngực mơ màng rút tay về, trở mình. Hắn khẽ nâng cánh tay đắt dưới cổ nàng, mỹ nhân liền bị quay lại.
Thẩm Nghiên cong môi, ôm nàng càng chặt hơn, nhỏ giọng nói: “A Hồi, hôm nay ta nghỉ lên triều một ngày có được không? Ta mang ngươi ra ngoài cung chơi.”
Nguyễn Thanh Hồi không nghe rõ hắn nói gì, chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng nói chuyện nhôn nhao, nàng tự nhiên ậm ừ một tiếng "ừm" một tiếng, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Nhưng người nào đó chỉ đợi câu nói này, liền nở nụ cười đắc thắng đạt được mục đích: "Là chính ngươi đồng ý đến lúc đó đừng có trách ta."
“Ừm”