Chương 31

Khi Nguyễn Thanh Hồi tỉnh dậy, Thẩm Nghiên đã không còn ở đây.

Nàng còn tưởng hắn tới Thùy Củng Điện thượng triều, liền gọi Thanh Loan vào thay y phục cho mình, nhưng không nghĩ tới người đi vào lại là vị bẹ hạ nàng nghĩ đã đi thượng triều.

Thẩm Nghiên cầm trong tay một cái yếm màu hoa mai, cười tủm tỉm nói: “A Hồi tỉnh rồi để ta thay y phục cho ngươi.”

“Bệ… Bệ hạ?” Nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất thời quên mất ngượng ngùng: “Không phải bây giờ đã là thời gian lên triều sao? Sao người lại…”

“Hôm nay nghỉ triều.” Nói xong, hắn tự mình ngồi xuống, đưa tay ra buộc yếm cho nàng.

Nguyễn Thanh Hồi còn đang mê man, tùy ý để hắn vén chăn trước mặt nàng lên thắt xong yếm cho mình. Sau đó lại thấy hắn mang trung y và váy ngoài tới, cẩn thận mặc vào cho nàng khiến cho nàng bối rối.

“Bệ hạ, hôm nay là ngày trọng đại gì sao? Vì sao phải nghỉ triều? Những ngôn quan đó có thể nói người hay không?”

Không trách được nàng đưa ra nhiều câu hỏi như vậy, thật sự là do hành vi hôm nay của Thẩm Nghiên quá khó hiểu. Vô duyên vô cớ nghỉ triều cũng thôi đi, còn tự mình mặc y phục cho nàng, thậm chí lúc này còn ấn nàng ngồi xuống bàn trang điểm đòi búi tóc cho nàng.

“Ngôn quan sẽ không nói ta, hôm nay là Tết Khất Xảo ngươi quên rồi sao?” Hắn cầm lược gỗ trên bàn trang điểm, động tác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen..

Đước hắn nhắc nhở, bay giờ nàng mới nhớ tới hôm nay thật đúng là Tết Khất Xảo.

Nhưng Tết Khất Xảo cũng không có tập tục nghỉ triều một ngày để chúc mừng.

“Bệ hạ.” Nàng xoay người nắm lấy tay hắn, lộ ra vẻ lo lắng: “Triều đình không có tục nghỉ lễ vào tiết này, nếu người tùy tiện nghỉ triều, những ngôn quan đó nhất định sẽ không ngừng nhắc nhở.”

Thẩm Nghiên quay thẳng người nàng lại, tiếp tục xử lý mái tóc trong tay: “Muốn nói thì cứ nói, có ngày nào bọn họ không nói ta? Ngay cả thiên tai đã xảy ra bọn họ cũng muốn đổ lỗi lên người ta, nói là ta không đủ siêng năng. Dù sao mỗi ngày đều phải nói ta, cũng không thiếu một việc này.”



“Chỉ là...”

“Được rồi, nghỉ cũng đã nghỉ, bây giờ đi thượng triều bọn họ cũng muốn nói như thế, còn không bằng thừa dịp hôm nay là ngày lễ, ta đưa A Hồi ra ngoài cung chơi một lần.”

Nguyễn Thanh Hồi bỗng dưng ngẩn ra: “Ra ngoài cung?”

“Đúng vậy.” Hắn đi đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu cười nhẹ nói: “Hoàng cung tuy nguy nga tráng lệ, nhưng cũng chỉ là một cái l*иg vàng khảm ngọc, A Hồi cùng ta ở trong đó đều không thoát khỏi mình. Hôm nay khó khăn lắm mới có được cơ hội này, đương nhiên muốn dẫn A Hồi ra ngoài đi xem pháo hoa."

Nàng vốn còn lo lắng vì việc hắn nghỉ triều một ngày, nhưng nghe xong những lời này, liền cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi.

Trước khi vào cung, nàng biết rất rõ rằng hoàng cung chí cao vô thượng nhất thiên hạ chẳng qua cũng chỉ là một chiếc l*иg giam lộng lẫy sẽ giam cầm con người trong đó mãi mãi.

Có bao nhiêu người trong cái l*иg này là thánh nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm trong lòng người đời, ngay cả Cửu ngũ chí tôn bên trên vạn người cũng chỉ là một con rối hoàn hảo trong cái l*иg này.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng với Thẩm Nghiên trước mặt mình, không đành lòng dùng phép tắc lễ nghĩa trói buộc hắn, vì vậy nàng mỉm cười gật đầu, để hắn tiếp tục mân mê đầu tóc mình.

Vốn dĩ nàng định gọi Thanh Loan tiến vào chải lại tóc cho mình, nhưng lại không nghĩ đến Thẩm Nghiên lại thực sự có thể chải tóc cho mình ra dáng ra hình.

Tuy hình thức không tính là phức tạp, nhưng đã đủ làm Nguyễn Thanh Hồi vô cùng kinh ngạc.

“Ta không ngờ bệ hạ còn biết búi tóc cho nữ nhân.” Nàng nhìn qua gương đồng quan sát trái phải một hồi, nhìn qua giống như kiểu tóc lưu hành ở kinh thành mấy năm trước.

Thẩm Nghiên cũng nhìn kiệt tác của mình trong gương, nhướng mày đắc ý nói: “Đương nhiên, trước kia chỉ cần có thời gian rảnh rỗi ta đều sẽ đòi mẫu hậu cho ta nghịch tóc. Chẳng qua cũng chỉ có một kiểu tóc như vậy, bây giờ trong kinh thành đã sớm lưu hành kiểu khác, A Hồi đừng ghét bỏ nó cũ kĩ."

“Sao lại có thể?” Nàng xoay người ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười:“Bệ hạ tự mình búi tóc cho ta, sao ta có thể không thích?”



Nghe thấy người trong lòng mình lần đầu nói ngọt, trong lòng người nào đó vui vẻ đến nở hoa.

Hắn cố ý rèn sắt khi còn nóng chuyển ghế tới bên cạnh nàng, cầm lấy viên phấn kẻ mày muốn kẻ mày cho nàng.

Có kiểu tóc làm căn cứ, Nguyễn Thanh Hồi đương nhiên sẽ có chút chờ mong hắn vẽ lông mày cho mình.

Hẳn là… Sẽ không quá xấu đúng không?

Nửa nén hương trôi qua.

“Được rồi, ngươi nhìn xem.” Thẩm Nghiên cực kỳ vừa lòng cong môi, dáng vẻ kiêu ngạo như vừa đánh thắng trận.

Thấy dáng vẻ này của hắn, chờ mong trong lòng nàng không khỏi tăng lên vài phần, gấp không chờ nổi quay đầu nhìn gương đồng.

“……”

Mỹ nhân khóe miệng giật giật.

Nhìn biểu tình Nguyễn Thanh Hồi lạp tức cứng đờ, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, cẩn thận hỏi: “A Hồi, xấu lắm sao?”

Đẹp? Khó coi?

Nàng dường như nhìn thấy cuộc đời có một ngã rẽ xuất hiện ba con đường, bên trái là đại lộ thênh thang, và bên phải... không cần phải nói.

Tình cảnh lúc này giống như khi nhìn thấy bức tranh kia, không, lông mày của nàng so với bức tranh kia còn rậm hơn! muốn! xấu xí!