Chương 21

“Bệ hạ, ngài muốn nô tỳ đi, nô tỳ đối với ngài toàn tâm toàn ý, không cần danh phận không cần tiền tài, chỉ cần có thể bồi bên cạnh bệ hạ là đủ rồi!”

Vân Đàn bất chấp tất cả trực tiếp ôm lấy Thẩm Nghiên, chỉ cần tối nay thành công, bất kể bệ hạ có nhớ tới hay ghi hận hay không, hắn đều phải nhập mình vào hậu cung.

Ai bảo bệ hạ muốn làm Minh quân, ai bảo bao nhiêu ánh mắt tiền triều đang nhìn chằm chằm hắn, ai bảo việc nhà của hoàng đế cũng là quốc sự? Loại sự tình này nếu nháo ra khiến cho mọi người biết, sẽ làm tổn hại đến thể diện hoàng thất, những gián quan tiền triều nhất định sẽ làm ầm ĩ.

Chỉ cần nàng ta vào được hậu cung, tương lai còn dài, nàng ta có rất nhiều cách để bệ hạ phải chú ý đến mình.

Nàng ta còn cho rằng kế hoạch của mình vô cùng hoàn hảo, thậm chí đến giờ phút này vẫn cảm thấy thắng lợi nằm chắc trong lòng bàn tay, nhưng nàng ta không nghĩ tới tâm ý của vị đế vương trước mặt đối với hoàng hậu kiên định đến mức nào.

“Cút!”

Gầm lên một tiếng giận dữ, Thẩm Nghiên dùng một tay đẩy nàng ta xuống đất, sau đó cố gắng chống đỡ thân thể không thoải mái, gọi to mấy tiếng Toàn An.

Tuy nhiên Chu Toàn An luôn canh giữ ở ngoài cửa, lúc này lại không biết đã đi đâu, thật lâu không nghe thấy động tĩnh.

“Bệ hạ, ngài không cần kêu.” Vân Đàn vỗ làn váy dính tro bụi, bình tĩnh đứng lên: “Chu tiên sinh đã bị nô tỳ đưa đi rồi, không tới một hai cái canh giờ, hắn sẽ không trở về.”

Không có Chu Toàn An, xung quanh vẫn còn thủ vệ hoàng thành. Trước kia da mặt Nguyễn Thanh Hồi mỏng, cho nên mỗi đêm hắn đều sẽ để thủ vệ hoàng thành vây quanh Nhân Minh điện cách xa một chút.

Không ngờ quyết định này lại vô ý trợ giúp Vân Đàn, lúc này hoàng thành tư phải ra ngoài đại điện hô lớn, mới có thể nhanh tới được

Thẩm Nghiên đang muốn tiến lên đẩy cửa, lại không ngờ mình không đi được hai bước, đột nhiên xương cốt toàn thân đau đớn, khiến cho hai chân hắn mềm nhũn.

Vân Đàn chậm rãi quỳ xuống, lại vuốt ve bờ vai của hắn, khẽ cười nói: "Bệ hạ, hôm nay nô tỳ tăng liều lượng thuốc, nếu nửa canh giờ ngài không ra tay..."

Nàng ta ghé sát vào tai hắn thì thầm như yêu ma dụ dỗ: “Thân mình sẽ chịu không nổi.”

Mùi hương quấy phá, bàn tay đặt trên vai không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng như thiêu đốt, hơi thở bên tai như có như không ngừng khıêυ khí©h thần kinh hắn.

Máu trong người càng thêm xáo động, cổ họng trở nên khô khốc vô cùng, nhìn nữ tử đang từ từ tiến đến trước mặt mình, hắn có hơi không thể chịu đựng được.

“Bệ hạ…” Vân Đàn đặt tay lên cổ hắn, chậm rãi hướng tới đôi môi trước mặt.



Đột nhiên, một sức lực mạnh mẽ đẩy nàng ta xuống đất.

Chỉ thấy Thẩm Nghiên dường như dùng hết sức mình đứng lên, trực tiếp vung hết chén trà trên bàn xuống, đồ sứ trắng vỡ vụn khắp sàn.

Vân Đàn cũng bị phản ứng của hắn làm cho giật mình, nàng ta biết rất rõ liều lượng mình đã hạ, bây giờ hẳn là toàn thân hắn đau đớn mới đúng, sao có thể...

Còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, đã thấy Thẩm Nghiên lập tức nhặt lên một mảnh sứ nhỏ trong đống chén trà rơi xuống hướng vào cánh tay mình.

Máu đỏ tươi chảy nhỏ giọt theo cánh tay của hắn, miệng vết thương dài ba tấc nằm lộ rõ trên cánh tay còn lộ cả da thịt ra ngoài.

Nàng ta thực sự không nghĩ tới, hắn sẽ vì không cho nàng ta thực hiện được mong muốn, mà có thể đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế,

Trong lúc sững sờ, Vân Đàn dường như cũng đã đoán trước được tương lai của mình, mọi hy vọng đều ầm ầm sụp đổ vào một khắc này.

Dược tính trong cơ thể theo máu chảy ra ngoài cũng giảm bớt một chút, ý thức vừa rồi gần như hỗn loạn bị vết thương không ngừng đau nhức trên cánh tay dần đánh thức.

Thẩm Nghiên nhắm mắt lại hít sâu hai hơi, xao động trong lòng cuối cùng cũng ổn định lại.

Hắn nhướng mi lên nhìn sắc mặt tái nhợt của người đang nằm trên mặt đất, lửa giận hung ác trong mắt không hề che giấu chút nào. Nếu đổi lại là lửa, chỉ sợ lúc này Vân Đàn đã sớm bị thiêu cháy thành tro.

Mãi cho đến bây giờ, nàng ta mới chợt hiểu ra, Thiên Tử dù có hiền lành độ lượng, tình tình ôn hòa đến đâu, nhưng khi nổi giận, cũng sẽ khiến người cách ngàn dặm phải chết.

Vì sói dù sao cũng là sói, có ngoan ngoãn cỡ nào thì vẫn là sói.

*

Nguyễn Thanh Hồi đang ngủ mơ bị Thanh Loan đánh thức.

Nha đầu vẻ mặt hoảng hốt nói bệ hạ đã xảy ra chuyện, trong nháy mắt cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, vội vàng xuống giường định chạy tới thiên điện, thậm chí còn chưa kịp đi giày.

Vẫn là Thanh Loan ngăn nàng lại, mặc áo khoác và đi giày xong cho nàng, mới cùng nàng cùng nhau đi tới thiên điện.



Lúc nàng đến, ngoài điện đã hoàng thành tư vây kín, một tầng lại thêm một tầng, ngay cả những thị nữ cung nhân bên ngoài điện cũng đều quỳ hết ngoài cửa trên đất.

Bao gồm của tâm phúc của bệ hạ Chu Toàn An.

Nguyễn Thanh Hồi bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi tột độ, thầm nghĩ bệ hạ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không đã không điều động nhiều hoàng thành tư như vậy, vì thế vội vàng chạy vào trong điện.

Sau khi bước qua ngưỡng cửa, tất cả thái y trong phòng đều đứng lên hành lễ càng khiến cho nàng lo lắng.

“Bệ hạ đâu?” Lời này hỏi ra nàng mới phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy.

Nhóm thái y nhường đường cho nàng, trên giường chính là Thẩm Nghiên đang nhắm mắt hôn mê cứ như vậy xuất hiện trước mắt nàng, mà Vương Thái ý hắn tin tưởng nhất đang ngồi bên giường châm cứu cho hắn

Tại sao lại như vậy?

Mấy canh giờ trước còn không ngừng ôm lấy nàng làm nũng, như thế nào tại sao bây giờ lại lâm vào hôn mê còn cần phải châm cứu?

Mà cánh tay kia, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, cánh tay trái lộ ra ngoài của Thẩm Nghiên được quấn băng gạc toàn bộ.

Trong vòng mấy canh giờ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nguyễn Thanh Hồi rất muốn tiến lên hỏi rõ tình hình, nhưng trong lòng cũng biết lúc này nhất định không thể quấy rầy, chỉ có thể cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó gọi Chu Toàn An đi tới nội đường hỏi rõ nguyên nhân.

Trong vòng một nén nhang, Chu Toàn An đã kể hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho nàng nghe.

Kỳ thật hắn cũng không biết nhiều lắm, đêm nay vốn tưởng rằng Vân Đàn vẫn đến cởi y phục cho bệ hạ như thường lệ, nhưng Vân Đàn lại đặc biệt bắt chuyện nói mấy câu với hắn, âm thầm ám chỉ nàng ta phụng mệnh hoàng hậu tới “hầu hạ” bệ hạ.

Chu Toàn An được đưa vào cung từ nhỏ, thủ đoạn của các nương nương trong hậu cung tranh sủng hắn cũng đã nhìn thấy không ít, khi các nương nương mang thai hoặc thân mình không tốt, vì để củng cố địa vị của mình trong cung, có thể đưa tỳ nữ mà mình tín nhiệm tới bên cạnh hoàng đế.

Tuy rằng bây giờ trong hậu cung không có vị nương nương nào khác, nhưng cũng không có gì đảm bảo một ngày nào đó bệ hạ sẽ sủng ái cung nữ hay vũ cơ khác, cho nên hoàng hậu dùng thủ đoạn này cũng là hợp lý.

Chu Toàn An nghĩ như vậy, sau khi nghe được ám chỉ của nàng ta, liền sáng suốt lui cuống, tiện cho Bệ hạ hành sự.

Nhưng hắn không nghĩ tới, chỉ trong vòng nửa canh giờ, hoàng thành tư bên ngoài Nhân Minh điện đột nhiên chạy tới, tất cả đều xông vào thiên điện, lúc này hắn mới biết đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.