Nguyễn Thanh Hồi ngậm quả mơ đường trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt thấm vào đầu lưỡi cũng thấm vào cả lòng nàng.
Ý cười lan tràn dưới ánh nến, chỉ thấy nàng gật đầu, một tiếng nói “Ngọt” mềm mại từ trong miệng truyền ra.
“Ngọt là tốt, ta đi tắm, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, đắp chăn thật kỹ nhất định không được để bị lạnh có biết không?”
“Được, bệ hạ cũng vậy.”
Thẩm Nghiên vốn muốn thân mật với nàng thêm chút nữa mới rời đi, nhưng bây giờ nàng đang nhiễm phong hàn, tất nhiên sẽ không đồng ý.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nhẫn nại trước mấy ngày, đợi sau khi nàng khỏi bệnh gần gũi với nàng cũng không muộn.
Thuốc Nguyễn Thanh Hồi uống có tác dụng an thần, sau khi Thẩm Nghiên rời đi không lâu cơn buồn ngủ đã nhanh chóng tràn vào tâm trí nàng. Nàng lệnh cho Thanh Loan đi tắt nến, sau đó liền đi nghỉ ngơi.
Sau khi từ ngự trì trở về, chân trước Thẩm Nghiên vừa bước vào thiên điện, sau lưng liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Bệ hạ, nương nương để nô tỳ tới hầu hạ ngài thay y phục.”
Không phải giọng nói của ai hắn cũng có ấn tượng, nhưng lại nhớ rất rõ những người bên cạnh A Hồi, bởi vậy hắn vừa nghe đã biết, tiếng nói ngoài cửa là tỳ nữ Vân Đàn được A Hồi cứu. Vì thế hắn không nghĩ gì, mở cửa cho nàng ta vào.
Sau khi Vân Đàn bước vào, vẫn luôn cúi đầu, giống như tất cả các tỳ nữ khác nhìn thấy hắn, hành vi, cử chỉ cũng vô cùng thận trọng, sợ mắc sai lầm.
Cũng không biết là do quá khẩn trương hay không, sau khi cởi xong áo ngoài, đang muốn tiến lên cởi bỏ thắt lưng cho hắn, lại đột nhiên trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thẩm Nghiên tay mắt lanh lẹ đỡ nàng ta, cánh tay dài xuyên vòng eo, ngăn không cho nàng ta ngã xuống đất: “Cẩn thận một chút, bộp chộp như vậy sau này sao có thể hầu hạ cho A Hồi?” Hắn thu tay lại, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, ngay cả nhíu mày cũng không có.
Nghe những lời như chỉ trích, trên thực tế lại là ngữ khí bình đạm không gợn sóng. Đúng vậy, trừ phi có tình huống đặc biệt, hắn tuyệt đối sẽ không nổi giận với cung nhân.
Trong lòng Vân Đàn tự nhiên biết hắn không giận, nhưng lại quỳ rạp xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: " Nô tỳ biết sai, thỉnh bệ hạ trách phạt!"
“Đứng lên đi, lần sau chú ý là được.”
"Vâng, tạ ơn bệ hạ."
Thẩm Nghiên không để tâm đến đoạn tiểu nhạc đệm này, tiếp tục mở rộng tay chờ nàng ta thay y phục. Vân Đàm ngước mắt lên liếc hắn một cái, đứng dậy đi tới trước mặt hắn cởi thắt lưng.
Xung quanh yên tĩnh ngoại trừ tiếng quần áo sột soạt, trong sảnh đột nhiên vang lên giọng nói: “Hoàng thượng đối xử với Hoàng hậu tốt như vậy, bọn nô tỳ vô cùng hâm mộ.”
Nhắc tới Nguyễn Thanh Hồi, hắn không nhịn được cong khóe môi, ngay cả giọng điệu vô cảm vừa rồi cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: “A Hồi là thê tử của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng.”
“Nương nương thật có phúc khí, có thể được bệ hạ yêu thương như thế, nhìn nương nương vui vẻ, bọn nô tỳ cũng vô cùng cao hứng.”
Chỉ còn một kiện quần áo cuối cùng, Thẩm Nghiên ngồi trên mép giường để nàng ta cởi giày: “Chỉ cần các ngươi hầu hạ tốt cho A Hồi, trẫm có thể cho các ngươi xuất cung trước cũng sẽ chọn cho các ngươi một mối hôn sự tốt.”
“Nô tỳ đa tạ bệ hạ.” Vân Đàn hành lễ.
Sau đó nàng ta lại đi tới bên cạnh lư hương, thắp một nén nhang cắm vào: "Bệ hạ, hương này có công hiệu an thần, có thể giúp ngài buổi tối ngủ ngon hơn, nô tỳ xin cáo lui trước."
Thẩm Nghiên ừ một tiếng, nàng ta liền cúi đầu lui xuống. Sau khi đóng cửa điện, Vân Đàn liếc mắt nhìn lại, chậm rãi nở một nụ cười không rõ ý tứ.
*
Nguyễn Thanh Hồi đã bệnh bốn ngày, uống thuốc bốn ngày đáng lẽ phải có chuyển biến tốt đẹp, nhưng không biết vì sao bệnh tình của nàng lại càng thêm nghiêm trọng.
Lúc trước chỉ là ho khan, không ngờ ngày thứ hai lại bị sốt, cũng may sốt không quá lợi hại, ngày thứ ba đã dần hạ xuống.
Đã nhiều ngày đầu óc nàng vẫn luôn choáng váng, toàn thân mệt mỏi ngay cả rời giường cũng không thể. Mỗi ngày sau khi hạ triều Thẩm Nghiên đều sẽ chạy tới Nhân Minh Điện, thậm chí tấu chương cũng phê duyệt bên giường nàng.
Một án thư khác được dọn tới đặt cách giường nàng hai thước, mỗi lần phê xong một tấu chương phải ngước mắt lên nhìn nàng một cái, sợ nàng có chỗ nào không thoải mái mà mình chưa nhìn thấy.
Buổi tối, hắn vốn muốn dọn giường tới đây, nhưng Nguyễn Thanh Hồi nhất định không chịu, sợ bệnh của mình không cẩn thận lây cho hắn.
Bây giờ nàng đang bị bệnh, Thẩm Nghiên không thể lay chuyển được nàng, đành phải quay về thiên điện ngủ giống như trước.
Vân Đàn ngày nào cũng tới cởi y phục cho hắn, kể từ lần đó đánh bạo nói chuyện với hắn, mấy ngày nay nàng ta sẽ dựa trên danh nghĩa an ủi nói ít lời với hắn.
Nàng ta nói chuyện luôn nhỏ giọng, động tác cởi y phục cho hắc ôn nhu tinh tế, nói với nàng ta vài ba câu, tuy tâm tình không xem như thả lỏng hoàn toàn nhưng giữa mày cũng được thoải mái vài phần.
Mặc dù như thế, Thẩm Nghiên cũng chưa từng nghĩ theo hướng khác, chỉ cảm thấy A Hồi cứu được một nha đầu không tồi, không có gì khác.
Vân Đàn mỗi ngày trước khi lui ra sẽ đốt hương cho hắn, tác dụng an thần đúng là rất rõ ràng, mỗi lần nằm xuống không bao lâu, cơn buồn ngủ đã đánh úp lại.
Ít nhiều cũng nhờ hương này mới để cho hắn không vì chuyện lo lắng cho A Hồi đến mức mất ngủ mà chậm trễ thượng triều làm chính sự.
Hôm nay đã là ngày thứ năm Nguyễn Thanh Hồi sinh bệnh, theo như lời Vương thái y nói đúng là hôm nay nàng đã tốt lên rất nhiều, ít nhất thì cũng không còn sốt nữa, khí sắc cũng tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Chỉ là, vẫn còn ho khan.
Như thường lệ sau khi Thẩm Nghiên sẽ đi tới Nhân Minh Điện, cùng nàng dùng ngọ thiện sau đó lại tự mình đút thuốc cho nàng, sau đó lại để cung nhân lui hết ra, đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Đắp cẩn thận chăn cho nàng, hắn còn muốn nói gì đó hơi hé miệng, nhương cuối cùng vẫn không nói gì.
Thấy hắn do dự không nói, biểu tình như khó có thể mở miệng, Nguyễn Thanh Hồi trực tiếp hỏi: "Bệ hạ, người muốn nói gì?"
Thẩm Nghiên rũ mắt do dự một lát, sau đó cúi người xuống chớp mắt với nàng: “A Hồi, ta có thể ngủ lại cùng ngươi có được hay không?”
Thì ra là hắn muốn nói cái này, chuyện này có già mà phải khiến hắn muốn nói lại thôi?
Vì thế nàng nhẹ giọng trấn an: “Bệ hạ, phong hàn trên người ta còn chưa khỏi hẳn, vẫn có thể lây bệnh, chờ mấy ngày nữa có được không?”
“Chỉ là... Chỉ là ta nhịn không được...”
Nguyễn Thanh Hồi khó hiểu: “Cái gì nhịn không được?”
Hắn ngước mắt lên chăm chú nhìn nàng, mím môi, sau đó từ góc chăn kéo tay nàng qua chậm rãi dặt tới nơi mình không nhịn được.
Lòng bàn tay nóng rực như thiêu như đốt đột ngột truyền đến, vừa vặn đốt cháy nàng. Nàng đột nhiên rút tay về, lập tức lấy chăn trùm kín đầu để che đi khuôn mặt đỏ bừng và xấu hổ của mình lúc này.
“A Hồi, ta không phải cố ý.” Người ngoài chăn còn nhỏ giọng giải thích: “Ta không biết vì sao, có lẽ là bởi vì trước đó mỗi ngày đều thân cận với ngươi, vài ngày không chạm vào ngươi, cho nên ngày gần đây ta mới tâm ngứa khó nhịn."
“Lúc đầu ta cũng rất khó mở miệng, chỉ là... Chỉ là ta thật sự rất khó chịu...” Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, dường như còn có chút ủy khuất.
Nguyễn Thanh Hồi không phải nam tử, sao nàng có thể biết được loại chuyện này nếu luôn chịu đựng, ngoài việc gây trướng đau, còn có hại cho bộ phận nào cho thân thể.
Giờ khắc này, nàng chỉ biết mặt mình còn nóng hơn cả lò sưởi tay mùa đông. Không ngờ hắn lại muốn nói là loại chuyện này, việc này muốn nàng phải đáp lại như thế nào?
Thấy nàng vẫn luôn vùi mình trong chăn không nói gì, Thẩm Nghiên cho rằng nàng xấu hổ nên cũng không muốn miễn cưỡng nàng nữa, liền thở dài: “A Hồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tới Văn Đức Điện xử lý chính sự.