“Được được, ta không nói ngươi.” Hắn đứng dậy kéo nàng lên, dặn dò: “Bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhanh chóng trở về uống thuốc, buổi tối ta tới kiểm tra.”
Nhắc tới buổi tối, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, không thể không nói: "Bệ hạ, không bằng mấy ngày này người ngủ lại Phúc Ninh Điện. Ta bị nhiễm phong hàn, sẽ lây cho người."
“Tại sao? Một chút phong hàn nho nhỏ mà thôi, thân thể của ta không có yếu ớt như của A Hồi.”
Phu thê phân phòng ngủ là khởi đầu của hòa ly, hắn mới không muốn ngủ riêng với A Hồi đâu, Thẩm nào đó nghĩ như thế.
Nhưng mỹ nhân trước mặt rõ ràng là muốn kiên trì theo đề nghị của nàng, nàng hơi nhíu mày, kiên nhẫn thuyết phục: "Bệ hạ, long thể an khang cũng thuộc về quốc gia đại sự, nếu bởi vì ta mà long thể bị tổn hại, ảnh hưởng tới việc triều chính, ta sao có thể đảm đương được tội này?
Bệ hạ cho dù không nghĩ đến ta cũng phải nghĩ đến chính mình, sinh bệnh rất khó chịu, một mình ta chịu khổ cũng không sao, bệ hạ hà tất phải cùng ta bị làm gì?”
Nghe vậy, Thẩm Nghiên mím môi, thấp giọng lẩm bẩm : “A Hồi ngày càng giống mẫu hậu, ta cũng không phải tiểu hài tử......”
Nguyễn Thanh Hồi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mấy lời mình vừa nói, đích xác có vài phần ý tứ giáo dục. Nếu đổi lại là một hoàng đế khác, có lẽ đã sớm trị tội nàng vì tội đại bất kính.”
Nhưng chỉ có Thẩm Nghiên mới có thể như bây giờ hơi cúi đầu, mím môi, dáng vẻ như chịu ủy khuất vì bị giáo huấn.
Trong lòng nhất thời mềm nhũn, nàng thở dài nói: "Bệ hạ, ta không có ý đó, ta chỉ là... không muốn thân thể của bệ hạ theo ta cùng chịu khổ."
“Cho nên...... A Hồi quan tâm ta?” Thẩm Nghiên ngước mắt lên nhìn nàng, vẻ ủy khuất trên mặt vừa rồi cũng không còn nữa.
Nguyễn Thanh Hồi nhếch khóe môi và gật đầu.
“Ta biết mà, A Hồi đang quan tâm ta.” Hắn đột nhiên ôm mỹ nhân, dụi đầu lông xù vào hõm cổ nàng không ngừng cọ cọ: “Ta còn tưởng rằng A Hồi không muốn chịu trách nhiệm về những lời nói vừa rồi, trong lòng còn khổ sở một hồi. Đều do những quy củ lễ giáo đó khiến A Hồi không dám biểu đạt thẳng thắn tâm ý của mình, sau này ta phải kí©h thí©ɧ ngươi thêm vài lần.”
Vốn là những lời mà bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ có chút động lòng, nhưng lời này qua tai Nguyễn Thanh Hồi từ nhỏ đã quen thuộc với “nữ giới” lại có một ý nghĩa khác.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Thẩm Nghiên ra, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Tuân thủ quy củ, hiểu lễ nghĩa… không tốt sao?”
Có lẽ do Thẩm Nghiên không nghĩ tới nàng lại hỏi vấn đề này, hơi ngẩn người, trầm ngâm một lát nói: “Cũng không phải không tốt, chỉ là... Ta hy vọng A Hồi có thể làm theo nội tâm của mình, thay vì khóa chặt toàn bộ lời nói, cử chỉ của mình trong khuôn sáo quy củ.”
"Nhưng Bệ hạ cũng làm như vậy khi đối mặt với các đại thần tiền triều."
"Cho nên..." Hắn cúi đầu xuống đối diện với nàng, khẽ cười nói: "Ta chỉ lộ ra chân thân của mình trước mặt A Hồi, bởi vậy ta cũng hi vọng A Hồi cũng đối với ta như vậy."
Trong lòng như có cái gì nổ tung, Nguyễn Thanh Hồi dương nhiên nhìn đi nơi khác, hai má nóng bừng, nàng đã quên vừa rồi đang thảo luận chủ đề gì.
Ngay sau đó, hắn lại đứng thẳng dậy, giơ tay miết nhẹ vành tai của nàng rồi chậm rãi xoa xoa: "A Hồi, ngươi trở về uống thuốc trước đi, buổi tối ta vẫn tới Nhân Minh điện. Chỉ là lo lắng cho A Hồi, ta ngủ ở thiên điện là được, chỉ cần có thể ở bên cạnh A Hồi là tốt rồi."
Nàng vội vàng hành lễ, xoay người đi đến trước án thư thu dọn hộp đồ ăn, mãi cho đến khi đi khỏi Văn Đức Điện nàng vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Thấy dáng vẻ nàng xấu hổ chạy trối chết bộ, Thẩm Nghiên không nhịn được cười càng thêm sảng khoái, thật hy vọng lúc nào cũng như vậy bọn họ có thể đi đến đầu bạc.
*
Ban đêm, Thẩm Nghiên thực sự tới Nhân Minh Điện.
Sau khi dùng bữa tối xong, Thanh Loan đưa thuốc đã nấu xong tới, Nguyễn Thanh Hồi định nhận lấy, lại bị hắn dành trước.
“Nào A Hồi, ta đút cho ngươi.” Vừa nói hắn vừa múc một muỗng đầy, đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đưa tới sát miệng nàng.
“Bệ hạ...”
Nàng liếc nhìn qua có tám cung nhân đang đứng trong điện, làm nhiều trò tình chàng ý thϊếp với hắn trước mặt nhiều người như vậy, thật sự khiến cho nàng cảm thấy rất ngại ngùng.
Thẩm Nghiên biết nàng da mặt mỏng, vì thế dứt khoát để mọi người lui ra hết. Dù sao hắn cũng phải đút thuốc cho nàng, chỉ có tự mình đút cho nàng hắn mới có thể yên tâm.
Người bệnh đối diện cũng biết mình không thể lay chuyển được hắn, hơn nữa giờ phút này trong điện cũng không có những người khác, vì vậy nàng khẽ cúi người, dùng tay hắn uống hết một muỗng nước thuốc.
“Đắng không?” Hắn hỏi.
Thật ra thì rất đắng, nhưng nếu nàng trả lời thật, nhất định hắn lại sai cung nhân mang mật ong tới. Nguyễn Thanh Hồi thực sự không muốn chỉ vì vấn đề uống thuốc mà trở nên rắc rối, vì vậy nàng lắc đầu trả lời: "Không đắng".
Thẩm Nghiên yên lòng, tiếp tục đút thuốc cho nàng. Từng muỗng từng muỗng, non nửa gần nửa canh giờ cuối cùng chén thuốc cũng thấy đáy.
Gọi Thanh Loan tới lấy chén thuốc đi, Nguyễn Thanh Hồi đang muốn mở miệng nói hắn đi rửa mặt, không ngờ miệng anh đào còn chưa kịp phản ứng bị hắn nhét vào một quả mơ đường.
Chỉ thấy hắn cười nói: “Ta biết thuốc đắng, cũng biết A Hồi sẽ không nói cho ta biết, cho nên ta đã chuẩn bị mơ đường từ trước, để A Hồi ăn bớt đắng."
“A Hồi, có ngọt không?”