Chương 17

Ngày thường ở Nhân Minh Điện thân mật cũng không sao, nhưng nơi này là Văn Đức Điện là nơi để hoàng đế xử lý chính sự.

Một nơi nghiêm túc đoan chính như thế, có thể nào......

Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu, lỗ tai của nàng trước giờ luôn nhạy cảm giờ đã đỏ như rỉ máu, nàng cắn môi, nhỏ giọng oán trách: “Nếu biết bệ hạ làm càn như vậy, ta không nên đến thăm bệ hạ mới phải."

“A Hồi không được, ngươi không thể không tới xem ta.” Thẩm Nghiên vội vàng ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gáy nàng: “Chỉ là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi tới Văn Đức Điện thăm ta, cho nên nhất thời cao hứng liền... A Hồi đừng nóng giận, lần sau ta sẽ kiên nhẫn một chút.”

Sẽ không có lần sau, nàng thầm nghĩ.

“Bệ hạ nhanh ăn như ý cuốn đi nếu để lâu sẽ không thể ăn nữa.” Nguyễn Thanh Hồi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người lấy như ý cuốn đặt trên án thư.

Thấy nàng hình như không còn tức giận, lúc này Thẩm Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra có một miếng lên nếm thử.

Hương vị vẫn là hương vị hắn thích, thật sự rất ngọt, không biết rốt cuộc là do bản thân đồ ăn ngọt hay là do nguyên nhân tâm lý quấy phá, toàn thân tản ra hơi thở vui vẻ thoải mái.

Vừa ăn xong một miếng cuối cùng, Nguyễn Thanh Hồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác, che miệng ho khan vài tiếng.

Giữa mày Thẩm Nghiên lập tức nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Ngày hôm qua ngươi cũng ho khan như vậy, chẳng lẽ thật sự bị nhiễm phong hàn. Không được, ta phải gọi thái y đến cho ngươi xem."

Nàng vốn định nói không cần còn chưa mở miệng, Chu Toàn An đã bị hắn gọi vào, chỉ nghe hắn nói: “Toàn An, đi gọi Vương thái y ở Thái Y Viện tới đây, trên đường không được trì hoãn.”

“Vâng.”

Sau khi Chu Toàn An rời đi, nàng biết lúc này có cản cũng không còn kịp nên không nói thêm gì nữa. Kỳ thật nàng đại khái cũng biết mình bị nhiễm phong hàn, chẳng qua không quá nghiêm trọng, nàng định sau khi trở về sẽ để Thanh Loan tới Ngự Dược Viện lấy ít thuốc là được.



Dù sao nàng cũng vừa mới ngồi trên phương vị không lâu, nàng thật sự không muốn chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà quấy rầy thái y đi một chuyến, để tránh những ngôn quan gián thần tiền triều đó nhắc đến.

Sự sủng ái của hoàng đế trước giờ luôn là con dao hai lưỡi, nếu được sủng ái như vậy mà không làm được mọi việc hoàn hảo thì rất có thể sẽ bị quần thần lên án.

Nếu chỉ buộc tội nàng thì cũng không có gì, nhưng nàng chỉ sợ, Thẩm Nghiên là một hoàng đế vì dân vì nước như vậy đến lúc đó lại bị nói thành bị sắc đẹp mê hoặc, quên mất quy củ.

Nhưng những chuyện này cũng không thể nói rõ với hắn, dựa theo tính tình của hắn mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không để ý tới những lời đại thần đánh giá việc nhà của hắn.

Hắn không để bụng, nhưng mình lại là để ý. Nguyễn Thanh Hồi không muốn do mình không làm tốt ở phương diện nào đó, liên lụy đến danh tiếng minh quân của Thẩm Nghiên, để lại một vết nhơ trên người hắn.

Những suy nghĩ sâu nặng như vậy chỉ có thể chôn chặt trong lòng, thời khắc cảnh giác bản thân, từ nay về sau nhất định phải làm tròn bổn phận của mình trên tất cả phương diễn, phải thật hoàn hảo.

“A Hồi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

Giọng nói đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, Nguyễn Thanh Hồi nhướng mắt, khóe miệng cong về hướng hắn: “Ta suy nghĩ, vì sao ta lại nhiễm phong hàn, rõ ràng mỗi lần ngủ trưa ta đều sẽ đắp một tấm chăn mỏng, ban đêm ngủ cũng chưa bao giờ đá chăn.”

“Còn có thể là vì sao?” Hắn kéo tay nàng qua đặt vào lòng bàn tay mình, như có như không nhẹ nhàng vuốt ve: “Có lẽ do ngươi ăn băng lại uống quá nóng, hoặc là, ngươi ăn quá nhiều đồ ăn lạnh, thời tiết bên ngoài lại nóng bức như thế, nóng lạnh luân phiên không phải sẽ bị nhiễm phong hàn sao?”

“Có lẽ là như vậy.”

Kỳ thật nàng không nghi ngờ nguyên nhân là gì, chỉ là tìm cớ để quay lại nói với hắn mà thôi.

Chẳng qua hắn phân tích rất tốt, gần đây đúng là nàng có ăn chút đồ lạnh lấy từ trong thùng băng, sau đó trước khi đi ngủ hoặc sau khi tỉnh lại đều uống chút nước ấm.

Vốn tưởng rằng thức ăn đã tiêu hóa xong, uống nước ấm cũng không sao, không ngờ tới lại bị nhiễm phong hàn.



Không có cách nào khác cũng chỉ có thể uống thuốc, cầu nguyện nó mau chóng rời khỏi mình.

Đang nghĩ ngợi, Chu Toàn An đã đưa Vương thái y tới: “Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”

“Miễn lễ miễn lễ, Vương thái y, mau tới nhìn xem A Hồi có phải bị nhiễm phong hàn rồi hay không.”

“Tuân chỉ.”

Cách một tầng vải dệt, Vương thái y ấn cổ tay nàng cẩn thận bắt mạch, Thẩm Nghiên ở bên cạnh lộ ra vẻ lo lắng.

Một lúc lâu sau, Vương thái y nhận thu tấm vải, lùi lại một bước chắp tay nói: “Hồi bệ hạ, nương nương đúng là đã bị nhiễm phong hàn, chỉ là không nghiêm trọng. Thần đã viết phương thuốc mỗi ngày uống hai lần tổng cộng uống hơn năm ngày. Phải tránh ăn đồ lạnh, cửa sổ không được mở lớn, tránh bị nhiễm phong hàn trở lại.”

“Được, ta đã biết.” Dứt lời, Thẩm Nghiên vẫy tay với Chu Toàn An: “Toàn An, đưa Vương thái y xuống dưới lãnh thưởng đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Sau khi hai người rời khỏi điện, đế vương bĩu môi lên tiếng thở dài, vươn tay nhéo nhéo gò má trắng nõn của nàng: “Ngươi đó, ngày hôm qua ta đã nói gọi thái y tới xem qua, nhưng ngươi nhất quyết không chịu, có phải ngươi muốn phong hàn kéo dài càng nghiêm trọng, ngươi mới bằng lòng để thái y tới chẩn bệnh cho ngươi?"

“Ta, ta không phải...”

“Đúng vậy, ngươi không phải, ta nhìn ngươi là cố ý muốn cho ta lo lắng.”

Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu xuống, thật sự không biết nên nói thẳng nội tâm của mình cho hắn như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn không nói một lời mà nghe hắn “Phê bình”.

Nhưng người kia làm sao có thể đành lòng phê bình nàng, vừa rồi chẳng qua chỉ là cảm thấy nàng sinh bệnh còn cậy mạnh, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, một chút tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.