Chương 10

Bên trong Nhân Minh điện.

“Nương nương, Thượng Y Cục phái người đưa y phục mùa hè tới.” Thanh Loan đứng một bên bẩm báo.

"Được, để bọn họ vào đi."

Nguyễn Thanh Hồi đặt cuốn sách trong tay xuống, sau đó một hàng cung nữ bưng y phục mùa hè từ cửa bước vào, đứng thành một hàng trước mặt nàng.

Nàng bước về phía trước, bắt đầu chọn phải vào.

Mỗi mùa Thương Y Cục sẽ chuẩn bị gần trăm bộ y phục cho các nương nương trong cung lựa chọn. Nhưng hiện tại trong cung ngoại trừ thái hậu cũng chỉ có hoàng hậu, do đó năm nay chỉ cần chuẩn bị hai mươi bộ y phục mùa hè.

Mấy ngày trước đã được đưa tới chỗ Thái hậu, mấy ngày nay lại vội vàng đưa ra những bộ mới để Hoàng hậu lựa chọn.

Những bộ trước không có vấn đề gì lớn, Nguyễn Thanh Hồi không chọn, ngoại trừ việc không thích màu sắc và hoa văn quá rực rỡ, nàng cũng không quá quan tâm đến màu sắc và kiểu dáng khác.

Chỉ là đi tới gần bộ cuối cùng, bước chân nàng chợt dừng lại.

Y phục kia cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là dùng vải gấm Tứ Xuyên đắt hơn những bộ trước đó hơn một chút.

Tuy nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến nàng dừng lại, mà là cung nữ đang bưng y phục.

Nàng duỗi tay kéo tay áo cung nữ kia lên, nhíu mày hỏi: "Vết thương này của ngươi là như thế thế nào?"



Trên phần cánh tay lộ ra ngoài không khí có hai vết gậy xanh tím nằm yên lặng, nhìn vào đã thấy ghê người, không biết những nơi khác còn có bao nhiêu vết thương như vậy nữa.

Cung nữ kia hoảng sợ, vội vàng đặt đồ xuống bàn, quỳ xuống nói: “Hồi nương nương, đây là do nô tỳ trong lúc chơi đùa với tiểu muội lỡ tay làm bị thương.”

Nguyễn Thanh Hồi đương nhiên không tin mấy lời này, hai vết thương này rõ ràng là do gậy côn gây ra, có tỷ muội nào lại dùng gậy để chơi đùa?

Tiểu cung nữ không chịu nói, đại khái là bởi vì hung thủ phẩm cấp cao hơn nàng ta, cho nên không dám nói.

Nàng chủ sự hậu cung còn chưa được một tháng, đã xảy ra loại chuyện này, bất kể thế nào nàng cũng muốn quản.

Suy nghĩ xong, nàng xoay người ngồi trở lại trên ghế chủ vệ, bày ra tư thái nghiêm, chậm rãi nói: “Ngươi có biết, theo quy củ trong cung, nếu bị phát hiện nói dối sẽ bị trừng phạt. hai mươi trượng không?"

"Nô tỳ. . . Nô tỳ. . ."

Tuy không thể nhìn rõ thần sắc của cung nữ đang quỳ trên đất, nhưng Nguyễn Thanh Hồi vẫn có thể cảm nhận được vướng mắc trong lòng từ lời nói ấp úng của nàng ta.

Vì thế nàng liền rèn sắt khi còn nóng: "Nếu ngươi có ủy khuất gì, cứ nói với bổn cung, đợi sau khi kiểm chứng, chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."

Đối với chuyện này, dường như cung nữ kia rất khó quyết định, vẫn không nhúc nhích mà im lặng hồi lâu. Ngay khi Nguyễn Thanh Hồi muốn từ bỏ việc tìm ra chân tướng từ miệng nàng ta, muốn lệnh cho Thanh Loan đi điều tra, nàng ta đột nhiên lên tiếng.

"Xin nương nương làm chủ cho nô tỳ! Lưu cô cô ở Thượng Y Cục luôn đánh mắng nô tỳ, mặc kệ nô tỳ có làm sai chuyện gì hay không, Lưu cô cô vẫn sẽ tìm ra cớ để giáo huấn nô tỳ."

Nói xong, nàng ta đứng thẳng dậy, kéo ống tay áo hai bên lên đến vai lộ ra bảy tám vết bầm tím.

"Nương nương minh giám, này đó đều là do Lưu cô cô đánh. Không riêng những chỗ này, nô tỳ toàn thân trên dưới khắp nơi đều có vết thương, vết thương cũ còn chưa lành đã thêm vết thương mới, trên người chưa từng được lúc này sạch sẽ, thỉnh nương nương làm chủ cho nô tỳ!”



Hai cánh tay vốn trắng nõn mềm mại kia giờ đã bị tra tấn đến xanh tím, khắp nơi đều có vết thương, quả thực không còn nơi nào nguyên vẹn.

Nguyễn Thanh Hồi lớn lên trong chốn khuê phòng, tâm địa nham hiểm nàng chưa từng thấy qua, giờ phút này nhìn thấy hai cánh tay bị thương đến mức như vậy, khó tránh khỏi khϊếp sợ mà che miệng lại.

“Nương nương, người không sao chứ?” Thanh Loan ở bên cạnh quan tâm hỏi.

Nàng xua xua tay: “Không có việc gì.”

Sau khi bình tĩnh lại, nàng liền để những cung nữ khác trong phòng về trước, sau đó nói Thanh Loan gọi Lưu cô cô tới đây đối chất.

Thanh Loan rời đi không bao lâu, thấy cung nữ kia thật đáng thương, liền để nàng ta đứng lên nói chuyện, nhân tiện hỏi tên.

Sau nửa nén nhang, Thanh Loan đã dẫn Lưu cô cô tới.

“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”Lưu cô cô cụp mắt quỳ xuống hành lễ, thậm chí còn không hè nhìn cung nữ Vân Đàn bên cạnh, dường như từ khi vào cửa đã không thấy nàng ta.

Nguyễn Thanh Hồi đã sớm điều chỉnh tốt tâm trạng, so với vừa rồi hỏi Vân Đàn còn có phần uy nghiêm hơn: "Lưu cô cô, bổn cung nghe nói ngươi thường xuyên vô cớ đánh chửi các cung nữ dưới chướng, có chuyện này sao?"

"Nô tỳ thật oan uổng! Từ trước đến nay nô tỳ đều đốc lòng dạy dỗ các nàng, cho dù thỉnh thoảng có nóng nảy mắng bọn họ hai câu nhưng chưa từng động tay động chân, mong nương nương minh giám!"

Nàng nhìn phía Vân Đàn, hỏi: “Vân Đàn, ngươi có chứng cứ gì chứng minh những gì ngươi vừa nói không?”

"Hồi nương nương, các tỷ muội ở Thượng Y Cục đều biết chuyện Lưu cô cô thường xuyên đánh mắng nô tỳ. Hơn nữa... mấy ngày trước Bệ hạ cũng đã nhìn thấy."