Thẩm
Chỉ Ngọc nghe thấy tiếng,
quay
đầu
lại vừa nhìn, cũng là hoảng sợ, “Lạc Tầm
Phong, ngươi làm sao vậy?”
Lạc Tầm Phong che mũi,
“Không có gì…
vừa rồi đυ.ng phải cửa…”
Lục Tri Niên vẫy
tay
nói: “Ngươi
lại đây,
lão phu
châm
cho
ngươi
hai
cây,
cầm
máu.”
“Không cần,
không chảy,
ta đi rửa mặt là được rồi…”
Hắn
hoang mang rối loạn chạy về phia cái giếng
bên cạnh,
sợ đi vào máu mũi lại càng chảy lợi
hại
hơn.
Lạc Tầm Phong rửa mặt xong,
Lục Tri Niên cùng Thẩm Thập Ngũ đi ra
từ
trong phòng,
nói muốn đi
hiệu
thuốc
bốc
thuốc,
sắc cho Thẩm Chỉ Ngọc ngâm chân.
Châm
trên
người Thẩm Chỉ Ngọc đã
nhổ xuống,
mặc
lý y*
nằm ở
trên giường.
(*里衣 áo
trong.)
Lạc Tầm Phong đi qua,
thấy
trán y chảy một
tầng mồ
hôi mỏng,
tưởng châm cứu đau.
“Có phải đau
hay không a?”
Hắn nâng
tay áo lau mồ
hôi cho y,
“Như
thế nào lại ra mồ
hôi?”
Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt nhìn hắn, gật đầu
nói:
“Ừ,
đau.”
Tim Lạc Tầm Phong cũng đau, lại không biết làm sao
bây
giờ,
đành
phải
nói:
“Ngươi nhịn một
chút, để
ta nói Lục
tiền
bối
lần sau châm nhẹ một
chút…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Châm nhẹ cũng đau.”
Lạc Tầm Phong nhíu mày,
vẻ mặt sầu muộn.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn
hắn,
đáy mắt
hiện lên chút ý cười,
lại nói: “Lừa ngươi,
không đau.”
Lạc Tầm Phong: “…
Vậy sao lại
toát mồ
hôi?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Nóng.”
Lạc Tầm Phong: “…”
Muộn
một
chút,
Lục Tri Niên
trở về,
còn
cho
người
nâng
theo
một
thùng
nước
thuốc.
“Về sau mỗi ngày đều phải dùng nước
thuốc ngâm chân,
ngâm xong còn phải xoa
bóp cho y nửa canh giờ,
để
thông kinh lạc.”
Lão xắn
tay áo lên
thử độ nóng,
lộ ra vết máu đan xen một đường lại một đường
trên cánh
tay.
Lạc Tầm Phong không khỏi
hỏi: “Lục
tiền
bối,
tay của người…”
Lục Tri Niên buông
tay áo,
“Không
có gì,
người già,
luôn
có
chút
tật xấu
linh
tinh.
Được
rồi,
bỏ
chân
của y vào.”
Lạc Tầm Phong giúp Thẩm Chỉ Ngọc
bỏ chân vào
thùng ngâm,
ngâm xong lại dựa
theo lời của Lục Tri Niên,
cẩn
thận xoa
bóp chân cho y.
Ấn ấn,
nha
môn
lại
có
người
tới
tìm,
nói Huyết
linh
chi
của Phương
lão gia
cũng bị
người
trộm.
Lạc Tầm Phong cùng Thẩm Chỉ Ngọc lập
tức xoay mặt nhìn Lục Tri Niên.
Lục Tri Niên
trừng
mắt giải
thích: “Không phải,
mấy
ngày
này
lão phu
cũng không
ra
cửa!”
Lạc Tầm Phong: “…”
Gần đây nhiều trộm như vậy sao?
Lạc Tầm Phong đến Phương phủ
tra
hỏi
tình
huống một chuyến.
Phương lão
gia
lo lắng nói, là
bị người
trộm
đêm qua, có gia
phó*
thấy
một
người
mặc
đồ đen chạy trên nóc
nhà.
(*người làm.)
Lạc Tầm Phong lại
tìm đến gia phó
hỏi,
cũng không
tra được manh mối gì.
Trước
khi
đi, Phương
lão
gia mặt buồn rười rượi cầu Lạc
Tầm
Phong, nhất định phải tìm
Huyết linh chi
về giúp ông, “Đây là của
hồi
môn của tiểu nữ, liên quan đến
phúc
vận
cả đời của
nàng
a…”
Lạc Tầm Phong
thiếu chút nữa
bật
thốt lên,
sợ là ngài
bị người lừa…
Ngày
hôm sau,
vụ án vẫn không
có
tiến
triển gì,
Lạc Tầm Phong
cho
người đi
tra
mấy
người bên
ngoài đi vào Vân Châu
thành
mấy
ngày gần đây.
“Đã nhiều ngày,
có mấy
thương
hộ đặt chân ở khách điếm
tại
thành Đông,
còn có…”
Lạc Tầm Phong một
bên
bóp chân cho Thẩm Chỉ Ngọc,
một
bên
thảo luận vụ án với y.
Thẩm Chỉ Ngọc im lặng nghe,
thỉnh
thoảng
hỏi một
hai câu.
Lục Tri Niên
ngồi ở ghế đá bên
cạnh uống
trà,
nhìn bọn
họ
một
chốc,
không khỏi
cảm
thán: “Cảm
tình
thật
tốt…”
Mục Tri bên
cạnh phụ
họa: “Còn không phải sao,
tiểu Lạc đối với đồ
nhi
ta
thật sự không
tệ,
giống
như
là đau
tức phụ…”
Tay Lạc Tầm Phong run một
cái,
véo
chân
Thẩm
Chỉ Ngọc đỏ một
mảng
lớn.