Chương 11

Lạc Tầm Phong nhìn một mảng

hồng

hồng

trên đùi Thẩm Chỉ Ngọc,

chột dạ vuốt vuốt,

“Xin lỗi…

vừa rồi chợt nhớ

tới một chuyện…”

Thẩm

Chỉ Ngọc:

“Chuyện gì?”

Lạc Tầm Phong vội vàng lấy ra

bản án còn chưa nói xong,

“Khách điếm của

thành Đông,

có mấy người,

tự xưng là

hành

tẩu giang

hồ,

nhưng khi

hôm qua

ta đến

hỏi chuyện,

thấy mỗi một

hành động của

bọn

họ,

ngược lại càng giống như xuất

thân nghề

binh…”

Thẩm

Chỉ Ngọc nói: “Có lẽ

lúc

trước

bọn

họ từng ở

quân

doanh?”

“Ta

hỏi

thử

rồi,

bọn

họ đều phủ

nhận.”

“Ngươi

hoài

nghi bọn

họ?”

“Tuy

nói không

nhất định bọn

họ



liên quan

tới bản án Huyết

linh

chi,”

Lạc Tầm Phong

nói,

“Nhưng

che dấu

như vậy,

sợ

cũng không đơn giản.”

Bỗng

nhiên “xoảng”

một

tiếng,

Lục Tri Niên đυ.ng đổ

ly

trà,

nước

trà

thiếu

chút

nữa phỏng đến Mục Trì,

“Ai

ai,

ông

cẩn

thận

một

chút.”

Lục Tri Niên: “Trượt

tay

trượt

tay…”

Sau khi Lạc Tầm Phong

lại ăn

chực bữa

cơm ở Lưu Vân sơn

trang,

liền

trở về

nha

môn.

Ban đêm,

mấy

người áo đen

lướt qua

tường

rào

của sơn

trang,

từng bước áp sát

tới sân

nhỏ

của Lục Tri Niên.

Nhưng

mà,

dọc đường đi vẫn

là bị

hộ vệ

tuần

tra ban đêm phát

hiện,

nhất

thời đao kiếm

chạm

nhau,

chém

chém gϊếŧ gϊếŧ,

kinh động đến

toàn bộ sơn

trang.

Cuối

cùng,

người áo

đen số ít

không

địch

lại

số đông*,

rải chút thuốc

mê, vội vàng chạy.

(*寡不敌众 quả bất địch

chúng.)

Hôm sau,

Lạc Tầm Phong vô cùng lo lắng chạy đến,

“Chỉ Ngọc,”

Hắn đi vào

trong viện,

thấy Mục Trì cùng Lục Tri Niên đều ở đó,

“Không có việc gì chứ,

ta nghe Thập Ngũ nói,

đêm qua có người…”

“Không có gì,”

Thẩm Chỉ Ngọc nói,

“Hình như…



hướng về phía Lục

tiền

bối…”

Lạc Tầm Phong kinh ngạc nhìn về phía Lục Tri Niên,

“Lục

tiền

bối?”

Lục Tri Niên

thở dài,

nói: “Đại khái



người

của Thừa dương vương.”

Lạc Tầm Phong: “Thừa dương vương?

Không phải đất phong của ông

ta là ở Thừa Châu sao?”

“Hai

tháng

trước,

con của ông

ta

bệnh nặng,

tìm

tới lão phu.”

Lục Tri Niên lắc lắc đầu nói,

“Nhưng

bệnh của Thế

tử đã nguy kịch,

thuốc và kim châm vô dụng,

lão phu cũng không còn

biện pháp.

Thừa dương vương không

tin,

nói là lão phu không chịu

trị

bệnh,

thậm chí là

hạ độc

bắt ép.”

Lão xắn

tay áo lên,

lộ ra vết máu

trên cánh

tay,

“Kỳ

thật,

đây là dấu

hiệu của độc phát,

cần lấy Thiên Sơn Tuyết Liên cùng Huyết linh chi làm

thuốc,

mới có

thể giải.

Ngày ấy nghe nói Huyết linh chi

bị

trộm,

lão phu liền có

hoài nghi…”

Lạc Tầm Phong

tức giận nói: “Đường đường Thừa dương vương,

lại vô sỉ như vậy?

Mục Trì

cũng

nói: “Đúng vậy,

đại phu

cũng không phải



thần

tiên Đại La* gì,

con ông

ta

hết

thuốc

chữa

thì

còn



thể

làm sao?”

(*大罗神仙

một

loại

thần

tiên

trong Đạo giáo.)

Lục Tri Niên nói: “Sau khi lão phu

trốn ra,

ẩn nấp một đường,

không nghĩ

tới,

bọn

họ vẫn là đuổi

tới.”

Lạc Tầm Phong

bỗng nhớ

tới mấy người ở khách điếm

thành Đông,

Vương phủ,

xuất

thân

binh nghiệp…

Hắn đứng bật dậy, “Ta đi

khách

điếm

xem

thử!”

Hắn đi đến

khách điếm thành Đông, nhưng

chưởng quầy nói, mấy

người kia

đã sớm trả bạc

đi rồi.

“Nếu

thật sự

là bọn

họ,

lại

chưa đạt được

mục đích,

hẳn

là sẽ không

rời đi.”

Lạc Tầm Phong

trở

lại Lưu Vân sơn

trang,

cảm

thấy không yên

lòng,

dứt khoát ở

lại sơn

trang.

Thẩm

Thập

Ngũ ôm đệm

chăn

đi đổi đống chăn màn đầy

mùi

rượu

của Lạc Tầm Phong. Mỗi lần Lạc

Tầm

Phong

uống

say

đều ngủ ở

sơn trang,

còn

luôn

ngủ ở

cách

vách

Thẩm

Chỉ

Ngọc,

kéo

cũng

kéo không

đi.

Thẩm

Thập

Ngũ trải xong chăn nệm, vừa muốn xoay người,

bỗng

thấy

Mục Trì cầm một

con

chuột

quơ

quơ trước

mặt nó, “Thập Ngũ, con xem, con chuột thật lớn…”

Thẩm

Thập

Ngũ “oa” một tiếng,

khóc

chạy.

Lạc Tầm Phong vẫn ở

trong sân

bóp chân cho Thẩm Chỉ Ngọc,

thấy Thẩm Thập Ngũ khóc chạy,

lại

thấy Mục Trì chắp

tay sau lưng đi ra

từ

trong phòng,

còn lắc đầu nói: “Đứa nhỏ Thập Ngũ này,

như

thế nào vừa chọc liền khóc…”

Thẩm

Chỉ Ngọc bất đắc dĩ

nói:

“Nó còn nhỏ, người đừng lúc nào cũng khi

dễ nó.”

“Không nhỏ,

mười

hai

tuổi,

lúc con giống nó,

chưa

từng khóc…”

Mục Trì nghĩ nghĩ,

lại nói,

“Hình như vi sư chưa

từng

thấy con khóc,

nhiều năm như vậy,

một lần cũng không có.”

Ông

bỗng nhiên có chút lo lắng,

“Đồ nhi,

đôi mắt này của con,

có phải…

nếu không,

cho lão Lục cùng xem luôn?”

Thẩm

Chỉ Ngọc:

“…”

Lạc Tầm Phong: “Mục

tiền

bối,

người đừng nói

bừa.”

Mục Trì không phục

nói: “Ta sao

lại

nói bừa,

chẳng

lẽ

ngươi

từng

thấy đồ

nhi

ta khóc?”

Lạc Tầm Phong

bật

thốt lên: “Từng

thấy…”

Mục Trì kinh

ngạc

hỏi: “Cái gì?

Đồ

nhi

ta khóc?

Lúc

nào?”

Thẩm

Chỉ Ngọc cũng nghi hoặc hỏi: “Ta khóc lúc nào?”

Lạc Tầm Phong: “…”