Chương 14: Chọn một người

Phùng Tề đương nhiên cũng có thể cảm giác được, nhưng mà anh không quá để ý, chỉ nhìn Trần Chí Hưng lắc đầu.

Có điều anh không thèm để ý, nhưng Trần Chí Hưng lại để ý, đây rõ ràng chính là xem thường người anh em của anh ta đó!

“Anh lắc cái đầu cái gì hả, bảo anh chọn thì anh chọn đi.”

“Tôi thực sự không cần.”

Trần Chí Hưng thật không biết nói gì với Phùng Tề, bây giờ anh ta đã hiểu rõ cái gì gọi là hận không thể rèn sắt thành thép.

Nhưng anh ta cũng biết, tiếp tục kêu Phùng Tề chọn cũng vô dụng, anh chỉ biết lắc đầu nói không cần, cho nên anh ta giơ tay lên cầm điếu thuốc hút còn một nửa trong miệng, quay đầu nhìn về phía các cô đào trước mặt.

Những cô đào kia lập tức quay đầu đi, cúi đầu nhìn điện thoại di động, coi như không quen biết Trần Chí Hưng mà chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt hoặc xoay người trở về phòng thủy tinh.

Phùng Tề thấy thế, dùng khuỷu tay đυ.ng Trần Chí Hưng một cái rồi nói: “Đi thôi.”

Thái độ của những cô đào kia khiến Trần Chí Hưng nổi giận, anh ta không thèm để ý tới Phùng Tề, mà tiến một bước về phía trước, đưa tay bắt lấy một cô đào vừa xoay người muốn lui về phía sau: “Ngô Thiến, chạy đi đâu vậy?”

Ngô Thiến trợn mắt, thấy mấy cô đào khác che miệng nhìn mình cười, cô ta quay đầu lại vẻ mặt không nói nên lời: “Anh Hưng có chuyện gì vậy?”

“Lại đây, nói chuyện với anh một chút.” Trần Chí Hưng buông cánh tay Ngô Thiến ra, rồi khoác vai cô ta, dẫn cô ta đi về phía cửa ra vào văn phòng.

Các cô đào thấy Trần Chí Hưng bắt Ngô Thiến đi, lập tức trở về phòng thủy tinh, ở cửa thoáng cái chỉ còn lại Phùng Tề cùng hai nam nhân trẻ tuổi đang trông chừng các cô đào.

Hai người đều là anh em của Trần Chí Hưng, một người để đầu đinh có một bím tóc nhỏ như ngón út ở sau gáy tên là Mã Trình, một người khác để tóc ngắn tên là Chu Minh Khôn.

Đàn ông nhìn đàn ông cũng không có thành kiến sâu xa như vậy, hơn nữa nhìn thái độ của Trần Chí Hưng đối với Phùng Tề, còn dẫn anh đi gặp Lương Chấn Đông, thì biết quan hệ rất thân thiết.

Với lại vừa rồi Trần Chí Hưng gọi Chu Khê nói một câu an bài cho anh, thì bọn họ biết rằng sau này Phùng Tề sẽ ở trong Thuyền Lan, hai người cảm thấy cũng nên qua lại thân thiết với anh.

Sợ Phùng Tề xấu hổ, hai người gọi Phùng Tề đến sô pha ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Phùng Tề cúi đầu, lấy điếu thuốc Trần Chí Hưng vừa rồi đưa cho anh đến bên miệng cắn, rồi châm lên hít một hơi, chợt nhớ tới cái gì đó, anh ngẩng đầu lên nói với hai người: “Cảm ơn.”

Đối với phản xạ chậm nửa nhịp của Phùng Tề, hai người không quá để ý, Mã Trình cười nói: “Khách khí cái gì, anh là anh em của anh Hưng, chính là anh em của chúng ta.”

Chu Minh Khôn ngồi bên phải Phùng Tề cũng nói: “Đừng để ý, những cô gái kia nhận tiền chứ không nhận người.”

“Tôi không quan tâm.” Phùng Tề trả lời, giọng điệu bình tĩnh, nhìn không ra có chút nào là để ý.

“Đúng rồi, tôi là Chu Minh Khôn, gọi tôi là A Khôn là được.” Chu Minh Khôn nói xong, hướng về phía Mã Trình nâng cằm: “Anh ta gọi là Mã Trình, gọi Tiểu Mã là được rồi.”

“Mẹ kiếp! Ông đây từ khi nào lại biến thành Tiểu Mã rồi?”

“Ha ha ha” Chu Minh Khôn cười: “Không muốn làm Tiểu Mã mà muốn làm Lão Mã sao?”

“Cút, anh Tề đừng nghe anh ta nói, gọi tôi là Mã Trình là được rồi.” Mã Trình gọi anh vô cùng thân thuộc, nghe Trần Chí Hưng gọi Phùng Tề là anh Tề, anh ta cũng gọi theo.

Bên kia Trần Chí Hưng đi tới cửa ra vào thấy khoảng cách đủ xa, rốt cục cũng dừng lại, thấp giọng nói với Ngô Thiến: “Hai ngàn, có làm hay không?”

Ngô Thiến vừa nghe hai ngàn, trong phút chốc có chút rung động, dù sao giá của những mẫu xe nhỏ bên ngoài cũng là một ngàn sáu đến hai ngàn, các cô kiếm được cơ bản cũng chỉ tám trăm đến một ngàn.

“Ơ, anh đang nói chuyện đó.” Trần Chí Hưng thấp giọng thúc giục.