Chương 13: Anh Đông, đừng nhìn!

Chu Khê dừng bước, quay đầu nói: “Tôi có chút mệt, nên về văn phòng nghỉ ngơi chút, trước tiên các anh đi tìm hai cô con gái xinh đẹp bốc lửa đi, lát nữa tôi sẽ tới tìm các anh.”

Trần Chí Hưng nở nụ cười: “Vậy chị phải nghỉ ngơi nhiều tí, đừng để chúng tôi còn chưa xong việc thì …”

Chu Khê cười rồi ngắt lời Trần Chí Hưng: “Anh thì như thế nào?”

“Tôi có vấn đề gì à?” Trần Chí Hưng không phục, ưỡn ngực lên hỏi.

Chu Khê không nói gì, chỉ híp mắt cười, lại xoay người tiếp tục đi về phía văn phòng, rồi nói với hai em gái ở quầy thu ngân: “Chị ở trong văn phòng, có chuyện gì gọi chị.”

“Dạ vâng, chị Chu!” Cô gái trả lời là người lúc trước trò chuyện khá thân thiết với Trần Chí Hưng.

Chu Khê khẽ gật đầu, lại nghe tiếng Trần Chí Hưng không phục truyền đến: “Chị Chu! Tôi thì có vấn đề gì à? Chị nói đi!”

Chu Khê lười để ý tới anh ta, cô không dừng lại cũng không thèm trả lời.

Bị Lương Chấn Đông giày vò một lúc, cô thật sự hơi mệt mỏi, hai tay hai chân đều mềm nhũn, cô rất muốn ngủ trưa một chút, không có hơi sức mà trêu chọc anh ta.

Phùng Tề nhìn bóng lưng màu trắng yểu điệu kia mà xuất thần, bỗng Trần Chí Hưng đυ.ng vào cánh tay.

“Anh Đông đừng nhìn”

Trái tim Phùng Tề khẽ siết chặt rồi quay đầu lại nhìn, anh nhìn thấy người kêu anh đừng nhìn, đang giơ tay đưa điếu thuốc lên miệng cắn, mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Khê.

“À, tôi thấy váy của chị ta thật là đẹp.” Phùng Tề cong môi, thậm chí còn lộ ra vài cái răng.

Trần Chí Hưng bỗng nghe thấy Phùng Tề nói chuyện bất thình lình, lập tức quay đầu nhìn về phía anh, thấy điếu thuốc trên môi đang lắc qua lắc lại.

“Sao anh lại nhìn tôi như thế?”

“Anh, anh biết cười sao?”

“Tất nhiên là có.”

“D*m*! Đúng là nhìn thấy người đẹp, người cũng không giống như bình thường.”

Phùng Tề không biết trả lời như thế nào.

Trần Chí Hưng đương nhiên nhìn ra được anh có hứng thú với Chu Khê, anh ta cười rồi ôm vai anh, đưa anh đi về hướng phòng thủy tinh: “Đừng nghĩ tới Chị Chu nữa, anh nhìn bên kia, chọn một người đi.”

Phùng Tề nhìn những người phụ nữ trong phòng thủy tinh, lông mày nhíu lại, rồi lắc đầu.

“Anh lắc đầu cái gì? Không phải năm năm rồi anh chưa được làm sao?”

“Là năm năm. Nhưng còn việc kia thì như thế nào?”

“Vậy thì thôi!”

“Tôi không thực sự cần nó.”

“Bớt nói đi! Trần Chí Hưng không thèm phân bua ôm Phùng Tề đi về phía phòng thủy tinh, vừa đi vừa quơ quơ phong bì căng phồng trên tay cho mấy cô đào bên trong xem.

Cô đào bên trong là người như thế nào, lập tức nhìn ra trong phong bì có cái gì, thấy là Trần Chí Hưng đến mấy chị em thoáng một cái chạy ra hành lang cửa phòng thủy tinh, gọi “Anh Hưng, anh Hưng”.

Trần Chí Hưng dẫn Phùng Tề đi tới, đầu tiên là đưa thuốc lá cho hai người anh em đang canh giữ ngoài cửa phòng thủy tinh, sau đó châm lửa đốt điếu thuốc đang cắn ở đầu răng của mình, lại đưa bật lửa cho Phùng Tề rồi bắt đầu trêu chọc mấy em gái.

Có điều mấy cô đào này quá quen thuộc, Trần Chí Hưng có chút không làm được, sau khi chọn một gương mặt tương đối lạ mắt, anh ta hỏi Phùng Tề: “Anh chọn xong chưa?”

Trần Chí Hưng vừa nói xong, các cô đào còn đang nói chuyện ríu rít đột nhiên im lặng.

Không khí cứ im lặng như vậy, cảnh tưởng dần trở nên xấu hổ, có mắt thì đều nhìn ra được những cô đào này không muốn tiếp Phùng Tề.

Những cô đào này tuy rằng là đi làm, nhưng Thuyền Lan dù sao cũng là địa điểm cao cấp, khách khứa ra vào đều là những người trông bộ dạng cũng ra gì, hơn nữa cũng không lựa chọn ai ngồi bên cạnh tiếp đãi, có muốn làm hay không các cô vẫn có thể được chọn.

Còn với dáng vẻ quê mùa của Phùng Tề, nếu chỉ ngồi cùng thì còn được, nhưng vấn đề ý của Trần Chí Hưng rõ ràng chính là làm một phát, những cô đào này dĩ nhiên là không muốn.