Chương 26: Bên Trong Chiếc Hộp

"Người để tình cảm xen vào công việc... thì không thể làm việc lớn được"



Linux trở về phòng, mệt mỏi. Cô đặt lưng lên chiếc giường nghĩ ngợi và đôi mắt nặng trĩu khép lại trong những lo toan suy nghĩ. Sau một giấc ngủ dài Linux bỗng tỉnh giấc. Khi đó trời đã quá nửa đêm. Cô ngồi dậy nhìn quanh căn phòng. Đêm tối yên tĩnh và vẫn phủ xuống cái sắc màu vô vị ấy. Vẫn đùng đυ.c, nhàn nhạt qua ánh nến heo hắc trong căn phòng. Linux chợt nhớ đến một cái gì đó, nó cứ mờ ảo lướt qua đầu cô. Linux bước lại gần những cuốn sách đặt cạnh cái giá nến, lúc này Linux cảm thấy đau đầu vô cùng. Cô đưa hai tay ôm lấy đầu, cơn đau mỗi lúc một dữ dội hơn khiến cô loạng choạng va phải cái bàn. Mọi thứ bị đổ tung xuống nền. Những tiếng đồ vật rơi xuống vang lên, tiếng kim loại va vào sàn lạnh buốt. Linux ngồi bệt xuống, chống tay lên sàn thở dốc. Một bàn tay nhẹ chạm vào vai cô, giọng nói vội vã.

- Công chúa, Người không sao chứ?

Linux giật thót người, ngước mắt lên, ánh mắt Naron nhìn cô đầy lo lắng. Một đôi mắt chứa nhiều cảm xúc đến nỗi không thể nhận ra được những xúc cảm ấy là gì. Cơn đau đầu dần qua... lần đầu tiên cô nhìn rõ khuôn mặt hắn. Một vẻ đẹp thánh thiện mà cô chưa từng thấy ở một ai khác.

- Ngươi... sao lại ở đây?

Câu hỏi của Linux khiến Naron chấn định lại ánh mắt.

- Tôi... chỉ là nghe thấy có tiếng động nên không kịp suy nghĩ mà chạy vào đây.

Buông Linux ra, Naron đứng thẳng dậy. Linux lúc này cũng đứng dậy, cô ngồi xuống ghế, đối mặt Naron.

- Ta biết Flow cho ngươi nhiều quyền hạn đặc biệt, nhưng như thế không có nghĩa là ngươi có quyền tự tung tự tác trong cung điện của ta.

Naron cuối đầu, giữ rõ khuôn phép.

- Tôi xin lỗi... tôi đã lo rằng Người sẽ xãy ra chuyện.

Linux biết có thể hắn đến đây với những âm mưu khó lường. Nhưng cho dù có nghĩ thế đi nữa cô cũng không thể nhìn thấy được những điều đó qua gương mặt ấy, vẻ thánh thiện lấn áp mọi suy nghĩ của cô. Naron là một hầu cận trung thành với Flow, Linux biết điều đó. Nhưng thật khó chấp nhận... bởi giữa hai kẻ đó là hai mặt hoàn toàn trái ngược nhau... một kẻ mang hào quang tỏa sáng, còn một kẻ nhấn mình trong bóng tối. Thật là điều gì cũng có thể xãy ra, cũng như việc kết hợp không hài hòa này. Linux thở dài, có lẽ cô nên thôi truy cứu việc này.

- Ngươi hãy ra ngoài, lần sau đừng tự tiện ở cung điện của ta.

Naron bước lui từng bước, trước khi quay đầu bỏ đi hắn vẫn đưa ánh mắt đó nhìn Linux trong chốc lát, ánh mắt đầy hoài nghi và chờ đợi một điều gì đó từ người đối diện. Nhưng rồi sự chờ đợi ấy lại khiến chính kẻ chờ đợi phải thất vọng.

- Tôi xin phép!

Naron bước ra khỏi căn phòng, lòng ngập tràn mớ cảm xúc hổn độn. Hắn đang trông mong điều gì? Chờ đợi một câu trả lời chính đáng ư? Hắn đã luôn tự dằn lòng rằng sẽ luôn trung thành với Flow, thế nhưng tại sao hắn lại còn có mặt ở đây? Hắn đã không giữ nổi lòng mình, dù chỉ một chút...

Linux im lặng nhìn theo, có một cảm giác khác lạ mỗi lần cô gặp con người này. Cũng không biết đó là gì, nhưng cô biết hắn không phải là người bình thường như những kẻ khác... nhìn những đồ vật bừa bộn trên mặt đất, Linux quay lại thực tại của căn phòng. Cô bước tới nhặt những thứ dưới nền lên, cầm quyển sách lên cô trông thấy một chiếc chìa khóa bên dưới...

Linux đưa tay với lấy chiếc chìa khóa một chút suy nghĩ. Cô đứng lên đi lại cạnh giường. Cô đang nghĩ đến nó. Phải! Là chiếc hộp gỗ. Cô cầm chiếc hộp gỗ lên và từ từ đưa chiếc chìa khóa vào. Nó khá vừa vặn nhưng liệu nó có mở được chiếc hộp không? Linux hồi hợp, muốn biết vật gì bên trong. Cô dùng tay xoay một vòng. Đúng như cảm nhận của cô, chiếc hộp đã được mở. Linux vội bật nhẹ nó ra xem điều ẩn cô muốn biết bấy lâu nay trong nó. Mở tròn đôi mắt, ngạc nhiên khi thấy vật bên trong. Món đồ vật trước mắt hoàn toàn không gợi cho cô một cảm xúc gì, tuy nhiên khi cầm vật đó lên, quan sát kỹ hơn, đôi mắt cô căng lên khi thấy cái tên được khắc trên đó, cuối cùng thì điều này có ý nghĩa gì? Kí ức của cô không còn, cô và con người đó liệu từng có liên quan gì đến nhau? Vẫn là một câu hỏi không có câu trả lời... Linux bước ra ngoài hành lang, gió nhẹ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Thả lỏng một chút trong làn gió.

- Cô có vẻ thích ngắm cảnh vào lúc nửa đêm quá nhỉ?

Tiếng của Fink thốt lên làm Linux giật mình. Anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

- Ngươi làm gì ở đây vào giờ này? Ngươi không biết đây là đâu ư?

Linux nói, giọng nói đầy đe dọa. Thế nhưng Fink vẫn thản nhiên, hắn cười xòa.

- Dĩ nhiên là tôi biết. Đây chẳng phải là cung điện của riêng công chúa Neor?

- Vậy tại sao Ngươi còn dám...

Không để Linux nói hết, Fink đã tiếp lời.

- Nhưng tôi là người ngoại lệ đấy. Trước đây cô là một công chúa thật. Nhưng bây giờ cô không phải cũng là như những kẻ bầy tôi thôi sao? Chúng ta đều như nhau, dưới quyền của Flow.

Lời nói của Fink khiến Linux tức giận không nói nên lời. Trong khi đó thì Fink lại mỉm cười trong cơn giận dữ sôi sục đó.

- Cả một cung điện, cô không phải quá tham lam chứ? Phòng tôi ngay gần đây thôi. Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta là cộng sự mà.

Cái vẻ bỡn cợt của Fink làm Linux càng thêm khó chịu. Cô định quay về phòng thì Fink tiếp tục nói.

- Cô sắp có cơ hội để chứng minh bản lĩnh của mình rồi đấy. Flow muốn cô và tôi đi Perist một chuyến.

- Bản lĩnh của Ta không cần chứng minh, ai cũng đã biết điều đó.

Linux cao giọng.

- Cô tự tin quá đấy. Hơn nữa tôi nghĩ cô nên thay đổi cách xưng hô với tôi nhỉ? Tôi là cộng sự, chứ không phải bầy tôi của cô.

- Ngươi....

Linux tức giận, nhưng rồi bất chợt lấy lại sự bình tĩnh, cô biết lúc này không phải là lúc đôi co về vấn đề đó. Cô nhẹ mỉm cười, nụ cười như xua tan tất cả mọi bực dọc nãy giờ.

- Tốt thôi, nếu đó là điều anh muốn. Vậy khi nào thì chúng ta lên đường?

Sư thay đồi bất chợt của cô khiến Fink hơi bất ngờ, hắn im lặng trong chốc lát rồi cũng nhẹ cười.

- Cô nên chuẩn bị, ngày đó sẽ không xa đâu.

- Mong rằng đó là một hành trình đầy thú vị.

Linux nói và quay vào trong. Anh lại nhìn hướng ra bên ngoài, ngắm nhìn cảnh đêm và nói một cách bâng quơ.

- Thật buồn khi Flow lại giao nhiệm vụ cho tôi sớm thế. Tôi chỉ vừa mới trở về Fances này thôi mà!

Linux không quan tâm đến, ngày hôm nay coi như đã quá nhiều điều tồi tệ xảy ra đối với cô. Fink cũng không quan tâm. Đêm tối! Ánh trăng in qua mặt hồ thế này làm anh liên tưởng đến cái đêm hôm đó...

...

Tại căn cứ Chanry

- Chúng ta có sứ giả đến từ Malia.

Một tên lính chạy vào thông báo.

- Malia ư?

Fink có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe nhắc đến cái tên này, một cái tên rất quen mà anh đã được nghe nhiều lần. Quê hương của người con gái ấy...

- Được rồi, hãy sắp xếp một cuộc gặp vào sáng mai.

Trời tối, quá nửa đêm nhưng Fink vẫn con đi dạo bên ngoài. Anh đi bộ ven bờ hồ rộng lớn. Đêm trăng sáng, bóng in mặt hồ làm dâng trong anh một nỗi niềm thương nhớ vô cùng. Mặt nước hằn in ánh trăng, một vẻ đẹp lung linh huyền ảo, mong manh dễ dàng tan biến bất cứ lúc nào... Lẽ ra anh đã quên nó. Phải! Có lẽ anh đã quên được những cảm xúc đó trong thời gian qua. Đã hai năm trôi đi, khó khăn nhưng đủ để anh chôn vùi cái cảm xúc ấy xuống. Cho đến khi tưởng rằng có thể thì mọi thứ lại bất chợt kéo đến như thế này...

- Anh... vẫn khỏe chứ?

Fink đứng lại, giọng nói đó... đã rất lâu rồi nhưng anh vẫn có thể nhận ra. Hay nói cách khác, không thể quên... những gì thuộc về cô gái ấy. Anh quay lại.

- Là em! Đúng là em rồi.

- Phải! Anh biết mà em là sứ giả đến từ Malia.

Fink quay đi, không tỏ vẻ quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của Angela nữa.

- Đúng vậy! Khi nghe đến Malia anh đã nghĩ đến em thật nhiều...

Angela không nói, Fink im lặng trong chốc lát.

- Sứ giả?... có vẻ nhưng mong ước của em đã thành hiện thật nhỉ?

- Cũng... có vẻ thế...

Angela nói, một chút ngậm ngùi. Fink có thể nhìn thấy được điều đó.

- Em và người đó... hạnh phúc chứ?

Phải cân nhắc thật kĩ Fink mới đưa ra câu hỏi đó. Anh luôn mong ước Angela sẽ hạnh phúc, nhưng trên gương mặt ấy lại không hề mang cái vẻ nào như thế. Fink đã nhiều lần tự hỏi, vì sao cô lại luôn bị ám ảnh trong quá khứ như thế? Vì sao cô luôn ôm mối tình vốn dĩ vô vọng?

- Em đến đây lần này là muốn phía bên anh hợp tác với bên em.

Angela tránh câu hỏi của Fink.

- Anh biết! Dĩ hiên là hai bên có thể...

- Nhưng anh hãy đứng về phía vua Aftiji.

Angela cắt ngang lời nói Fink, và câu nói đó khiến anh phải bất ngờ, thật sự bất ngờ.

- Em... em... tại sao lại...

- Không phải anh rất yêu em sao? Hay anh đã không còn chút cảm giác nào trong hai năm qua?

Angela bỗng nhiên hỏi. Một câu hỏi khó hiểu trong lúc này, Fink không thể hiểu được những gì cô đang suy nghĩ. Nhưng anh không thể phủ nhận được những cảm xúc của mình.

- Phải, anh rất yêu em! Trước đây và giờ đây vẫn thế. Anh chưa bao giờ quên điều đó cả.

Fink luôn thẳng thắng như thế. Không việc gì phải che giấu những cảm xúc thật của mình.

- Nếu vậy Rill không phải là tình địch của anh sao? Anh không phải đứng cùng về một phía với Rill chỉ vì em. Em không muốn thế.

- Angela! Không phải thế...

- Hãy chống lại Rill và mọi người. Em muốn thế.

Một chút suy nghĩ, Fink muốn khẳng định lại những gì mình vừa nghe thấy.

- Nói vậy... có nghĩa em muốn chống lại họ thật sao?

- Không! Người chống lại là anh. Việc trung thành vẫn là em... thế nên chúng chẳng có gì liên quan đến nhau cả.

Angela tỏ vẻ kiên quyết trong lời nói, mặc dù thế nhưng nó vẫn mang cái vẻ khẩn cầu hơn. Fink nhìn cô, có thật là cô muốn anh đối đầu với Rill. Đối đầu với Rill? Tức là đứng về phía Flow ư? Angela vẫn chưa biết về sự thật vua Aftiji, anh có nên cho cô biết? Suy nghĩ một lúc rồi anh vẫn giữ cái vẻ im lặng đó. Anh sẽ không nói, cái bí mật đó không nên lôi kéo quá nhiều người vào. Fink không biết lúc này Angela nghĩ gì trong đầu, những lời cô nói có vẻ mâu thuẫn. Nhưng dù thế nào đi nữa thì anh sẽ không làm Angela phải thất vọng... anh không muốn trông thấy cô phải buồn thêm một lần nào nữa... Fink khẽ gật đầu. Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống mi mắt Angela, cô bước lại gần Fink, vòng tay ôm lấy anh một cách nhẹ nhàng. Tiếng nói khẽ thì thào.

- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã luôn làm tất cả... vì em...

...

- Phải! Anh sẽ làm tất cả vì em. Và anh đang dần thực hiện nó. - Fink thầm nghĩ. Vẫn đứng từ hành lang nhìn xuống mặt hồ. Những kí ức cách đây vài tháng khi còn ở Chanry vừa thoáng qua đầu anh. Giờ anh đang làm việc cho Flow, và đặt Malia vào vòng nguy hiểm. Eris và mọi người không thể biết được, mình đang có một đồng minh đáng sợ. Cuối cùng thì anh đang đứng đây... vì Angela... hay còn vì một cái gì khác?

...

Cũng dưới vầng trăng của đêm hôm đó, trong khuôn viên của tòa lâu đài, một nơi khá vắng vẻ, kín đáo. Shel và Alan đang từng bước chậm rãi đi "dạo".

- Không ngờ chúng ta có ngày cùng nhau đi dạo thế này?

Alan nói. Shel mỉm cười.

- Cũng phải! Vì lẽ ra tôi phải mất mạng ngày hôm ấy nhỉ?

Shel đang nhắc đến vấn đề gì Alan hiểu rất rõ. Nhưng hắn vẫn lờ đi như thể không có chuyện gì xảy ra.

- Sao thế? Kẻ nào có thể đe dọa được tính mạng cậu sao?

Mặc dù thế trông Shel lúc này không có vẻ gì là nhân nhượng.

- Thật sao? Ngài đừng nói rằng đã quên cái bẫy dành cho tôi ngày hôm ấy.

Alan ngước mắt nhìn Shel, biết không dễ gì đối phó với một kẻ như hắn. Shel trước đó chỉ là một phó tướng, nhưng vì những chiến công gần đây hắn lập được, một bước đã trở thành tướng quân, cấp bậc ngang hàng với hắn.

- Xin lỗi! Có lẽ tôi đùa hơn quá chớn thì phải?

- Chỉ là một trò đùa? Ồ, cảm ơn Ngài! Nhờ nó mà tôi có được vài phút nghỉ ngơi đầy thú vị.

Shel nói, cả hai bật cười. Tuy vậy vẫn không tránh được cái ánh nhìn khó chịu của Shel dành cho Alan. Làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua khi cả anh và Linux xuýt nữa mất mạng vì cái bẫy do Alan giăng ra.

- Thế cậu định tính sao với nàng công chúa đáng yêu của chúng ta đây?

Alan nhắc đến Linux khiến Shel phải suy nghĩ.

- Hiện tại thì sự có mặt của cô ta là cần thiết.

Shel nói. Đó là một ý kiến đúng, Alan công nhận. Nhưng trước đó nếu như tìm cách không để Linux trở về với thân phận thật sự của mình thì mọi thứ sẽ đi theo một chiều hướng khác. Alan nhìn Shel, một chút khinh bỉ.

- Lẽ ra cậu không nên để cô ta trở về mọi thứ có lẽ sẽ không như thế này. Lần đó thật đáng tiếc vì tôi đã để cô ta thoát thân trong hoang mạc Xatin.

Vừa nghe Alan nói, Shel đã tóm lấy cổ áo hắn cùng một lời cảnh cáo.

- Cô ta là con mồi của tôi, Ngài không được phép động vào.

Alan nhìn Shel:

- Cậu sao thế? Nổi nóng vì tôi đã làm tổn hại đến cô ta ư?

Câu nói của Alan giúp Shel lấy lại bình tĩnh. Anh buông tay ra, quay đầu bỏ đi.

- Việc của cô ta... hãy để tôi giải quyết. Ngài đừng xen vào.

Alan nhìn theo, vẫn cái nụ cười ấy. - Một kẻ để tình cảm xen vào như ngươi thì không thể làm việc lớn được.

...