Chương 24: Cuộc Gặp Gỡ Tại Đền Malin

"Ước vọng khiến con người chìm đắm vào mộng tưởng, khi đối diện với hiện thực thì ước vọng chỉ còn là sự tuyệt vọng...”



Trời tối dần, Linux đưa tay lấy chiếc áo khoác mỏng và bước ra khỏi phòng. Rose vẫn đứng đó.

- Người có chắc là sẽ đi một mình chứ?

Linux gật đầu nhưng Rose vẫn không đồng tình với ý kiến đó.

- Tại sao chứ? Tại sao Công chúa phải gặp riêng anh ta? Cuối cùng thì anh ta có mối quan hệ gì với Người?

- Em không được phép hỏi đều đó đâu.

Trong lời nói của Linux có đôi chút sự giận dữ, Rose biết mình đã đi quá xa trong sự việc này. Linux là bề trên và Rose không có quyền can thiệp và chống đối lệnh cô. Linux quay đi, cô biết Rose chỉ là lo lắng cho cô, nhưng cô không muốn con bé theo cô hay nói cách khác: Không muốn Rose xen vào không gian của cô và Rill. Khi ở đền Malin, Linux đã vô tình gặp nhóc Luti, không biết từ đâu, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô. Có lẽ cô không nên là kẻ ngoài cuộc nữa, cô không thể đứng nhìn mọi chuyện xãy ra một lần nữa với những con người mà cô yêu thương. Đó có thực sự là lí do? Hay từ sâu thẳm trong cô cũng muốn gặp Rill vì một lí do nào khác? Cô đã nhờ Luti chuyển lời giúp cô có thể gặp Rill.

Một lần nữa, Linux đến đền Malin – điểm hẹn của Rill và cô.

Từ vị trí đền Malin có thể nhìn thấy được khu làng Malia, và xa hơn nữa là cánh đồng hoa Linux. Mọi thứ vẫn vậy, vô cùng quen thuộc đối với Rill. Vì không muốn rời xa nơi đây nên Rill đã đề xuất với Eris việc để anh chấn giữ nơi này. Tòa tháp Malin sau bao năm vẫn sừng sững, tuy nhiên bên trong chỉ còn một vài nghi thức thờ cúng của dân địa phương. Rill trầm tư, khi đặt chân đến đây anh lại nghĩ về những ngày tháng khi còn là một đứa trẻ, dù tốt hay xấu thì nơi đây có thể nói là nơi sinh ra Rill một lần nữa.

Linux bước đến nhìn dáng vẻ của Rill từ phía sau. Cô im lặng, không gọi, muốn nhìn anh như thế này thêm một lúc. Vì cô biết khi anh quay lại mọi thứ sẽ thay đổi... nhìn bóng hình anh, trong lòng man mác buồn. Không hiểu vì sao, hoặc từ khi nào dáng người ấy lại trở nên cô quạnh, và đơn độc đến thế? Bầu không khí ấy, những tưởng không còn tồn tại, nhưng giờ đây - một lần nữa, nó lại bao trùm và ngự trị quanh anh.

- Cô đến rồi sao?

Rill quay lại, Linux nhanh chóng thay đổi ánh mắt. Không nói chỉ khẽ gật đầu, thật khó nói, không biết bắt đầu từ đâu và như thế nào. Họ vẫn im lặng nhìn nhau, trong đôi mắt ánh lên sự khó tin, sự khó tin khi cả hai có thể đứng trước mặt nhau, đối diện nhau như thế này sau những gì đã xãy ra. Thực chất phía sau ánh mắt đó là tất cả niềm khao khát được gặp lại người mà mình yêu thương. Chỉ có khi thật sự mất đi một thứ gì đó thì mới thấy được sự quan trọng của nó, mới thấy bản thân cần điều ấy như thế nào. Linux vẫn luôn yêu Rill vì anh mang một trái tim chân chính. Còn Rill thì hoàn toàn khác, dù biết được thân phận thật sự của Linux, biết cô là một kẻ lừa dối nhưng anh vẫn luôn thương nhớ, hay chờ đợi một điều gì đó mà chính anh cũng không hay biết.

- Cảm ơn anh... vì đã tới.

Linux nói. Lời nói khách sáo của một kẻ gần như xa lạ. Có lẽ đối với Rill, Linux chỉ còn là lớp vỏ bọc bên ngoài. Gương mặt ấy, dáng hình ấy sớm đã khắc sâu vào tâm trí anh. Đặc biệt hôm nay, khi thấy cô lại trong trang phục giản dị, nó làm anh nhớ lại những gì đã qua, làm trỗi dậy trong anh những hình ảnh tốt đẹp về cô. Nhìn cô thế này, sự điềm tĩnh trong anh lại bất chợt không còn. Khiến anh suýt nữa mắc phạm những sai lầm điên rồ. Thật may mắn là ánh mắt và giọng nói của Linux đã kéo anh lại thực tại. Giúp anh nhận ra bên trong lớp vỏ bọc thân quen kia mọi thứ đã không còn như trước...

Rill chuyển hướng nhìn, anh cũng không biết tại sao mình lại có mặt tại đây nữa. Phải! Đó là một điều điên rồ với những gì đã qua.

- Tôi chỉ đến đây vì bức thư ấy thôi.

Rill nói, sự giá lạnh trong tim anh bắt đầu lan ra. Trước mặt Linux, Rill của ngày xưa không còn, hoặc không hề tồn tại. Bởi anh chỉ còn là một cái xác với linh hồn khô héo, lụi tàn, bị bào mòn từ những thứ mà Linux ban tặng. Thế mà Rill đã từng ước vọng – rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng anh đâu biết rằng... Ước vọng khiến con người chìm đắm vào mộng tưởng, khi đối diện với hiện thực thì ước vọng chỉ còn là sự tuyệt vọng.

Câu nói của Rill vô tâm đến thế là cùng, Linux cũng không mong đợi điều gì hơn từ anh. Cô cũng không cần ngần ngại nữa, cô biết anh đến đây cũng chỉ vì một mục đích ấy.

- Nếu vậy thì tôi cũng không cần nói dài dòng nữa. Anh chắc là đã hiểu vấn đề khi đọc lá thư ấy... chủ nhân của nó chắc anh cũng đã biết... chính là Shel.

Rill ngước mắt nhìn lên. Rill biết Shel luôn là một kẻ khó đoán với những hành động bí ẩn. Việc hắn là một nội gián không thể là không có. Nhưng điều đó lại do chính Linux tố cáo thì lại là một điều vô cùng hoang đường.

- Vậy sao? Nếu đó là sự thật thì sao cô lại là kẻ vạch trần nó nhỉ? Lật tẩy chính đồng bọn của mình ư?

- Đồng bọn. - Hai từ ấy thốt ra từ miệng Rill một cách dễ dàng. Chẳng lẽ đối với anh cô chỉ có thế? Linux tự hỏi, nhưng không thể trách Rill được. Những gì anh biết về cô vốn chỉ là cái vỏ gai xấu xí. Cô đi thẳng vào thực tế hơn, cô đã đoán biết được những gì anh sẽ hỏi trước khi đến đây.

- Có lẽ anh đúng. Nhưng đồng minh không có nghĩa là không quay lại cắn nhau.

- Ý cô là sao?

- Kẻ không biết điều thì sẽ không nhận được một kết cục tốt. Tham vọng của hắn quá lớn, không ngờ hắn còn có cả ý định tạo phản lại nhà vua.

Linux nhếch môi cười. Khá khó khăn lúc này nhưng vẫn giữ được thái độ vững chắc trước mặt Rill.

- Trên thực tế chúng ta vốn là kẻ thù. Nhưng trong trường hợp này chúng ta là đồng minh phải không nhỉ?

Bốn mắt vẫn đang nhìn nhau, không mảy may hé lộ một chút cảm xúc... Tận sâu trong hai tâm hồn vẫn hướng đến nhau, như muốn hòa làm một... Linux quay đi, cô sợ rằng bản thân không không thể chịu đựng lâu hơn khi đứng gần Rill như thế. Trên thực tế là thế, nhưng hành động và thái độ của họ thì hoàn toàn khác.

- Những kẻ quá tham vọng chỉ là tự vùi xác mình trong những mơ mộng viễn vông...

Câu kết của Linux giúp Rill hiểu mọi vấn đề. Linux chỉ là mượn tay anh để diệt trừ Shel. Một con người nham hiểm, khiến Rill phải rùng mình khi nghĩ đến. Cô gái trước mặt anh không khác gì loài rắn độc, chỉ cần có kẻ nào đe dọa đến nó thì có thể sẵn sàng bắn thứ nọc độc chết người ấy vào hắn ngay tức khắc.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc một cách nhanh chóng. Chỉ với vài lời nói khô khan, cứng nhắc. Phải! Giữa họ lúc này thì có gì để nói ngoài những lời nói ấy... Mọi việc diễn biến quá nhanh, không như những khoảng thời gian trước đó, khi mà cả hai chờ đợi và suy nghĩ là sẽ gặp nhau. Rill để Linux đi, mọi chuyện đã giải quyết xong, không có lí do gì để có thể giữ cô lại nữa. Mọi thứ còn sót lại trong anh lúc này chỉ là một sự hụt hẫn, xen lẫn sự nuối tiếc...

Linux bước xuống những bậc thang, bất chợt nhìn thấy Linbel và một đoàn quân lính đang vây quanh phía dưới. Linbel bước tới gần cô hơn, đôi môi nở một nụ cười.

- Lần này thì cô không thể thoát khỏi tay tôi đâu.

Sự có mặt của Linbel khiến Linux không tránh khỏi ngạc nhiên. Phía sau Linbel lại có thêm một người làm Linux để mắt tới – Là Ren, đã rất lâu rồi cô không gặp mặt anh, nói chính xác là từ cái lần cùng nhau thoát ra khỏi lâu đài. Khi hội họp đông đủ tại Noma thì nghe nói Ren đã được cử đến Malia này để chấn chỉnh đội hình. Một vài hình ảnh trong quá khứ lướt qua, chỉ chút nữa thôi cô đã quên mất sự tồn tại của Ren trong tổ chức. Không ngờ lại có thể gặp mặt trong một hoàn cảnh như thế này.

Bỏ lơ Ren ra khỏi tầm mắt, cô chuyển hướng sang Linbel.

- Sao cô lại có mặt ở đây?

- Sao thế? Ngạc nhiên ư? Cô nghĩ Rill sẽ tin cô ư? Cô lầm rồi, Rill không ngu ngốc đến đây một mình để gặp một kẻ đáng nguyền rủa như cô.

Linux nhìn Linbel im lặng không nói. Thật không ngờ Rill đến đây không những cùng Linbel và Ren, mà còn có một đoàn quân lính thế kia. Linux bất giác thấy tim mình như tan ra, thứ cảm xúc này là gì, cô không hiểu. Việc gì cô lại như thế? Việc gì cô lại phải cảm thấy đau đớn khi mọi việc diễn ra theo đúng lí của nó. Rill làm vậy thì có gì sai, bởi chính cô đã đánh mất lòng tin từ anh. Cô lấy cái gì để anh tin cô? Biết là thế nhưng sao cô lại mong muốn mọi thứ sẽ khác, sẽ không diễn ra quá vô tình khiến cô cảm thấy tổn thương đến như vậy.

- Linbel, cô...

- Anh đừng ngăn cản tôi, lần này chắc chắn sẽ không để cô ta đi.

Linbel xen ngang khi Rill vừa lên tiếng.

- Có nhất thiết phải như vậy không? Anh dẫn theo cả một đoàn người thế này để bắt tôi ư? Hay anh sợ rằng đến đây sẽ rơi vào bẫy của tôi nên cần thêm người theo hộ tống?

Linux nói, giọng đầy mỉa mai. Ren đưa ánh mắt nhìn cô, khác lạ đến không ngờ. Ren không thể tin được cô gái trước mắt anh là người mà trước đây anh từng tiếp xúc. Sự thánh thiện và nhân từ không còn hiện hữu trong đôi mắt ấy. Nghĩ đến điều đó khiến Ren muốn bật cười thành tiếng, thật không ngờ Linux có thể diễn hay đến thế. Cô ta có thể qua mặt tất cả mọi người, ngay chính Ren còn không thể tin nếu không chứng kiến tận mắt thế này.

Rill cũng nhìn Linux rồi quay sang nhìn Linbel và Ren, ánh mắt đầy sự giận dữ.

- Để cô ấy đi.

- Anh...

- Tôi nói là để cô ấy đi.

Linbel chưa kịp nói Rill đã gằn giọng thêm lần nữa. Ren định tiến tới nhưng bị Linbel ngăn lại. Mặc dù cũng rất tức giận nhưng Linbel cũng không thể làm khác được. Cô nhìn Ren khẽ lắc đầu, thấy thế Ren cũng không muốn đôi co thêm, anh đưa tay ra hiệu, quân lính tản ra hai bên.

- Dù sao tôi cũng nên cảm ơn sự chào đón nồng hậu này của anh, nhờ nó mà tôi mới nhớ được vị trí của mình là ở chỗ nào.

Không quay lại nhìn Rill thêm lần nào, Linux bước đi, xuống tiếp những bậc thang. Để lại những giọt nước mặn chát lẫn vào bóng tối trên nền đất khô. Lúc này Rill mới bước xuống gần với Linbel hơn. Sự giận dữ vẫn còn trong đôi mắt ấy.

- Đây là lần cuối cùng. Tôi cảnh cáo cô đấy.

Anh quay sang Ren, người này lại càng khiến anh thêm giận dữ.

- Cậu không thấy bản thân đang làm những điều vô ích sao?

Rill bỏ đi, cố gắng kiềm nén, ngọn lửa của sự tức giận đang sôi sục, lấn áp khiến anh như muốn nổ tung.

- Tôi xin lỗi vì đã nghe chuyện của anh và Luti. Nhưng nếu anh đi một mình không phải là quá nguy hiểm sao? Nhỡ đâu đó là một cái bẫy...

Rill quay lại bắt lấy tay Linbel, siết chặt. Anh không thể kiềm chế hơn nữa. Chúng thoát ra khỏi ánh mắt, lẫn vào không gian bao quanh anh, bầu không khí trở nên sôi sục.

- Đó là việc của tôi. Cô không có quyền xen vào việc của tôi. Cô đã làm việc quá mức cho phép rồi đấy.

Ren bắt lấy cánh tay Rill.

- Cô ấy không phải là người hoàn toàn sai trong vụ này, cậu không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên Linbel được, cậu không thấy việc cậu đi gặp Linux mới là một việc hoàn toàn sai sao?

- Tôi có lí do của tôi, hai người đừng xen vào những việc vốn không thuộc tầm kiểm soát của mình.

Rill buông tay Linbel ra và quay đầu bỏ đi. Nếu anh chần chừ thêm chút nào nữa, anh nghĩ anh sẽ điên mất với những thứ hiện tại.

- Cái cách mà cậu đang làm chỉ khiến cho tôi thêm nghi ngờ mà thôi, không hiểu sao Eris và Lack vẫn còn tin tưởng cậu? Riêng tôi thì tôi nghĩ một ngày nào đó cậu lại chạy theo cái lí tưởng tình yêu to lớn của cậu thôi.

Ren nói, giọng đầy căm phẫn.

- Đó là chuyện của tôi.

Rill vẫn tiếp tục bước đi, anh vốn mặc xác kẻ khác nghĩ như thế nào về anh. Bởi những việc Rill đã muốn thì không ai có thể quyết định thay anh được. Mặc cho Linbel và Ren nhìn theo anh với ánh mắt như thế nào.

Sự xuất hiện của Linbel và Ren lại gieo vào lòng Linux một vết thương nữa, làm tăng thêm khoảng cách của cả hai... dối trá đè lên dối trá và hiểu lầm lấn áp hiểu lầm...

- Chúng ta nên trở về thôi.

Ren bảo, Linbel im lặng trong chốc lát.

- Anh và mọi người cứ về trước. Tôi nghĩ mình không nên trở về ngay vào lúc này.

Ren nhìn Linbel, hiểu những gì trong lòng cô gái này. Sở dĩ anh có mặt ở đây cũng do sự nhờ vã của Linbel, bởi tại Malia này, thì cô không thể huy động được quân lính cho dù chỉ là một con số nhỏ.

Còn về Ren, anh vốn là người đã gắn bó với tổ chức ngay từ những ngày đầu. Chứng kiến việc đến và đi của Linux nên anh có thể hiểu một phần nào đó về những suy nghĩ của Rill hiện tại. Và anh nghĩ điều đó sẽ mang lại tại họa cho tổ chức này. Vốn anh cũng chẳng định bận tâm đến Linbel nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cô lại khiến anh có một chút thương tâm. Dù sao thì đó cũng là một cô gái yếu đuối.

- Trốn tránh không phải là một quyết định hay nhất đâu.

Ren nói và quay đầu đưa quân lính rời đi. Anh biết lúc này Linbel cần một khoảng lặng, cần một chút không khí để thở, nên đã không làm khó dễ gì cô.

Lặng yên trong bóng tối, Linbel cuối xuống, buông một nụ cười trong vô vọng. Rill quá vô tình... đối với cô. Vì anh còn yêu Linux? Câu hỏi đặt ra khiến lòng cô như thắt lại, người con gái ấy, điều gì ở cô ta khiến Rill trở thành một kẻ si tình đến thế? Một kẻ như Linux liệu có đáng không?

Một bóng người từ những tán cây nhảy xuống trước mắt khiến Linbel giật mình. Cô rút kiếm ra theo phản xạ tự nhiên.

- Đừng có nóng thế, tôi đâu có định đánh nhau với cô.

Kẻ trước mắt Linbel chỉ là một con bé với lời nói và giọng điệu xấc láo.

- Ngươi muốn gì?

Linbel hỏi. Rose mỉm cười, ánh mắt vẻ mặt nhìn cô một cách khinh thường.

- Tôi chỉ là muốn nhìn gần hơn vẻ mặt lúc này của cô thôi.

- Ngươi....

Chưa kịp mở lời thì Rose đã chặn họng Linbel

- Sao thế? Tức giận ư? Cô nghĩ mình đủ tư cách để giận dữ ư?

Thanh kiếm của Linbel lúc này đã kề sát cổ Rose.

- Rốt cuộc ngươi là người của ai?

Hai khóe môi Rose khẽ nhếch lên thành một nụ cười không hằn rõ. Bắt lấy cổ tay Linbel, một động tác nhanh và nhẹ... Linbel đánh rơi thanh kiếm, cô ôm lấy bàn tay mình. Một tiếng "rắc" nhỏ vừa vang lên, Rose đã bẻ gãy cổ tay của Linbel. Cô không ngờ con bé lại nhanh và mạnh đến thế. Rose cuối mắt xuống sát mặt Linbel, ánh mắt chứa đựng sắc thái của thần chết buông một lời cảnh cáo.

- Hãy biết thân biết phận, lần sau đừng có xen vào việc của người khác.

Rose đứng đậy bỏ đi, cô bé đã theo dõi Linux và chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô dằn mặt Linbel cho bỏ tức về những việc cô ta đã gây ra cho Linux. Rose là người tuyệt đối trung thành với chủ nhân, và thực sự thuộc về Linux từ cái ngày Niels dẫn nó vào lâu đài. Cô đã không hoàn thành nhiệm vụ và để Linux mất tích một năm. Cô tự dặn với lòng mình rằng không để chuyện đó xảy ra một lần nữa...