Chương 3: Quỷ vương

“ Giáo hoàng!”

William đỡ lấy giáo hoàng. Trên người hắn ta lúc này cũng là các vết thương lớn bé, áo giáp mặc trên người cũng bị đâm thủng lỗ chỗ, cả người chật vật.

Giáo hoàng lại càng tệ hại. Giáo bào trên người đã bị nhuộm đỏ, mặt mày trắng bệch. Ông cũng không thể trụ được thêm nữa, đã sớm nỏ mạnh hết đà.

Nhưng ở phía đối diện, quỷ vương vẫn một bộ thong dong. Nam nhân dáng người cao lớn, một trương xấu xa tươi cười. Tuấn mỹ yêu dị ngũ quan, chân mày hơi cong làm hắn khí chất càng nhiều một tia gợi cảm.

Giáo hoàng còn chẳng chạm được nổi một góc áo của hắn đã bị đánh cho sức cùng lực kiệt. Hiển nhiên là hắn ta cố ý trêu đùa.

“Thật đáng thương. Lão già ngu xuẩn này còn tưởng chiến đấu với ta cơ đấy!” Simon nắm lấy kiếm của mình trên tay, nhẹ liếʍ lấy vết máu trên đó, khuôn mặt tà ác.

Hắn ta lúc này cũng đã chán trò chơi mèo vờn chuột này, muốn một đao kết liễu. Giáo hoàng là kẻ lãnh đạo nhân loại, nếu bây giờ ông ta chết cũng đồng nghĩa với việc nhân loại mất đi kẻ dẫn đầu.

Lúc đó thì nhân loại không khác gì rắn mất đầu mà tan tác, hắn cũng bớt việc. Hắn không tin làm đến đây người đó sẽ không xuất hiện.Nàng luôn thiện lương đến ngu xuẩn như vậy. Hắn không khỏi cong môi mà nghĩ. Trong đôi mắt kia là vô tận tham lam cùng chiếm hữu dục.

Thật mong muốn được gặp lại nàng...tiểu thiên sứ!

Giáo hoàng nắm chặt lấy tay của William. Ông biết quỷ vương sẽ không tha cho mình. Ông có thể chết nhưng thánh nữ chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại, nàng không thể có mệnh hệ.

“Chạy đi, William. Bảo vệ thánh nữ.”

William do dự. Sức mạnh của quỷ vương hắn cũng nhìn thấy. Nhưng nếu bây giờ hắn bỏ đi, giáo hoàng sẽ bị gϊếŧ chết. Mà hắn không thể để chuyện đó xảy ra, hắn là kị sĩ của thần điện, kẻ đã cất cao lời thề trung thành trước Quang Minh thần.

“Thánh nữ là hy vọng cuối cùng của chúng ta. Ta có thể chết nhưng thánh nữ tuyệt đối không thể!”

William bị lung lay, nhưng hắn vẫn khăng khăng che trước người giáo hoàng.

“Các người không cần phải băn khoăn. Ta sẽ cho các ngươi cùng chết. Vị thánh nữ kia cũng sẽ sớm đoàn tụ với các người ở dưới địa ngục!”

Quỷ vương ra kiếm. Kiếm khí vừa ra đã khiến những kẻ khác run sợ. Đây cũng là đòn duy nhất hắn nghiêm túc dùng sức mạnh.

Nếu đón chúng đòn này không chỉ hai người mà cả những kẻ đang chiến đấu bên dưới cũng sẽ chết, kể cả quân của quỷ vương.

Kẻ này tàn ác đến nỗi người của mình hắn cũng không tha.

Nhân loại phải làm sao đây. Quang Minh thần tại thượng, chúng con phải làm sao đây?

Quỷ khí ngang ngược sắp rơi xuống lục địa. Nhân loại đã buông xuôi hy vọng, không còn chống cự. Không phải vì họ không muốn mà là họ không thể. Trước sức mạnh tuyệt đối này, con người đã như cá nằm trên thớt.

Nhưng mũi kiếm ấy cũng không giáng xuống.

Layla đỡ lấy kiếm của quỷ vương trước ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Nàng giương cao đôi cánh trắng muốt. Trên tay là quyền trượng. Hất văng kiếm của quỷ vương.

Phía nhân loại là những tiếng kinh hô mừng rỡ, họ nhìn thấy thánh nữ của của họ. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là đôi cánh sau lưng nàng. Đó là biểu tượng của thiên sứ.

Thánh nữ của họ là thiên sứ, là sứ giả của Quang Minh thần. Quang Minh thần không bỏ rơi họ.

Họ có hy vọng thắng!

Chỉ duy có giáo hoàng. Đôi mắt ông nhíu chặt nhìn quyền trượng trên tay của Layla, bàn tay run rẩy.

Thì ra là vây.

“Là nàng sao, Layla?” Simon vô cùng kích động, trái tim lạnh lẽo của hắn điên cuồng nổi loạn. Hắn vuốt ve quỷ kiếm, miệng cười quỷ dị, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào nàng.

Dáng vẻ kia hắn suốt đời không quên được. Hàng đêm đi vào trong giấc mộng của hắn, khiến tinh thần hắn tɧác ɭoạи, du͙© vọиɠ run rẩy.

Layla không mở miệng, quyền trượng trong tay nàng biến đổi, trở thành một lưỡi kiếm sắc bén.

Đôi mắt nàng vẫn lạnh lùng như vậy. Nhưng chỉ hắn mới biết cũng đôi mắt kia nhuốm lên du͙© vọиɠ đẹp như thế nào.

“Tiểu thiên sứ, lần trước nhờ có Quang Minh thần nàng mới phong ấn được ta và quỷ vực. Nhưng nơi này vốn Quang Minh thần không thể chạm đến. Nàng nghĩ nàng có thể đánh bại được ta?”

Simon liếʍ lấy vệt máu trên môi, cơ thể không kìm được mà càng thêm phấn khích.

Cuối cùng hắn cũng tìm được rồi. Hắn tìm được hắn trân bảo.

“Quỷ vương, trở về quỷ vực của ngươi.”

“Phải không? Tiểu thiên sứ, nàng vẫn không thay đổi.”

Vẫn cố chấp đến đáng yêu. Càng nhìn hắn lại càng không kìm được, thật là muốn…đè nàng xuống, ở chỗ này trực tiếp tử hình nàng.

Layla biết mình không phải là đối thủ của quỷ vương, dù ở nàng thời kì đỉnh cũng không thể gϊếŧ được hắn. Huống chi bây giờ nàng đã không còn như xưa.

Thân thể này của nàng cũng không thể kiên trì nhiều thêm nữa.

Nếu đã vậy…chỉ còn cách đó!

Layla lao vào chiến đầu với quỷ vương. Nàng liên tục ra đòn, không để hắn kịp trở tay.

Quỷ vương đỡ lấy, nhưng hắn cũng không ra lực, chỉ đơn thuần đỡ lấy.

Nàng không quan tâm nhiều như vậy, thứ nàng cần lúc này chỉ là thời gian.

Nàng âm thầm vận chuyển quang minh chi lực trong lòng bàn tay. Máu làm mực, tay là bút. Nhân lúc Quỷ vương không để ý mà ra tay.

Xong rồi!

Trận pháp sáng lên, vây quanh nàng và quỷ vương.

Ác quỷ bị hút vào bên trong trận pháp, lần lượt biến mất.

Đội quân của quỷ vương nhanh chóng bị kéo hết trở lại quỷ vực.

Nàng dùng thân thể của mình làm vật dẫn trung gian, phong ấn quỷ vương trở lại quỷ vực. Nàng cũng vì vậy mà mắc kẹt ở quỷ vực, mãi mãi không thể thoát ra. Nàng cũng không thể trở về thiên giới, về với vòng tay của Quang Minh thần.

“Nàng đúng là tàn nhẫn.”

Simon thở dài nhưng từ trong giọng nói của hắn không che giấu được hưng phấn. Hắn cong môi, cười sung sướиɠ. Hắn vốn chẳng quan tâm gì đến những thứ khác. Phát động chiến tranh, chiếm lấy thế giới nhân loại là giả, dụ nàng ra bên ngoài mới là thật. Hắn đã đạt được mục đích ban đầu.

Tiểu thiên sứ cuối cùng vẫn trở về bên cạnh hắn.

Layla cùng quỷ vương biến mất. Trận này nhân loại chiến thắng, nhưng thánh nữ cũng vì vậy mà hy sinh.