Chương 13: Sao không mở điều hòa?

Thím Lưu bị viêm dạ dày thông thường, kiểm tra qua thì không thấy bệnh khác, chỉ cần truyền dịch thêm vài lần nữa. Cân nhắc đến sức khỏe của ông lão không tiện đi tới đi lui nhiều nên quyết định nằm viện thêm vài ngày. Cố Văn Hi và Đỗ Vân Nghiên về nhà trọ trước nhưng vẫn bớt thời gian chạy đến bệnh viện để thăm họ, sau một tuần thì đón hai ông bà xuất viện.

Nháy mắt đã sống ở sơn thôn gần một tháng, Cố Văn Hi có hơi ngẩn ngơ, người xưa có câu nói "Trong núi có một ngày mà trên trời đã ngàn năm", có lẽ cũng giống như tâm trạng của cậu hiện giờ.

Những ngày qua, cậu cũng đã hiểu thêm một ít về chuyện trong thôn, ví dụ như con trai duy nhất của bác Thắng và thím Lưu đang sống ở thành phố lớn, hai vợ chồng già do lưu luyến cố hương nên không đi theo con, cha của Nghiên Nghiên làm công trong nội thành, chỉ có khi ăn tết thì mới về một lần, nhưng vẫn luôn hy vọng trong tương lai có thể đón hai mẹ con bọn họ vào trong nội thành sinh sống, quan hệ của mẹ Nghiên Nghiên và mẹ của Đỗ Hân Vũ vô cùng tốt, cho nên hai đứa bé cũng thường xuyên tới lui....

Dân phong ở đây vô cùng thuần hậu chất phác, nhà ai có khó khăn gì thì nếu có thể giúp một tay thì hàng xóm chung quanh chẳng hề chối từ, lục đυ.c gia đình càng hiếm thấy. Dĩ nhiên cũng có nhà có chuyện không vui, đầu năm nay một ông lão họ Vân tức giận về đứa con mình nên sinh bệnh, chưa tới nửa tháng thì nhắm mắt xuôi tay đi về cõi Tây, đứa con trai hơn ba mươi tuổi của ông chơi bời lêu lổng, nghe nói còn chơi cờ bạc rồi mắc nợ trong thành phố, nghe cha chết thì cũng không có phản ứng gì.

Hạnh phúc hay bất hạnh thì việc mặt trời mọc hay lặn cũng không có thay đổi gì.

Trong khoảng thời gian này Cố Văn Hi chẳng có liên lạc gì với Cố Dục Thanh, nhưng một ngày nọ cậu đột nhiên nhận được điện thoại từ đứa em trai Cố Văn Hành.

"Anh, rốt cuộc chừng nào anh mới về?"

Cố Văn Hành là em trai cùng cha khác mẹ với cậu, tuy Cố Văn Hi ầm ĩ không vui với ba nhưng lại không có cách nào ghét bỏ đứa em này, dù sao Cố Văn Hành cũng thật thà, càng không làm điều gì có lỗi với cậu.

"Ba kêu em gọi điện cho anh?" Nếu là ý của ba thì có lẽ Cố Văn Hi còn có thể hợp tình hợp lý từ chối.

"Không phải," Cố Văn Hành nói, "Tuy ba không vui nhưng em cũng lo cho anh mà!"

Cố Văn Hi không nghi ngờ cậu ta, em trai nhỏ hơn cậu sáu tuổi, từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, cũng không vì lý do cùng cha khác mẹ mà xa cách cậu, tiết mục huynh đệ hào môn cùng tranh đấu chẳng hề tồn tại ở Cố gia.

"Xin lỗi," Cậu hơi rối rắm trả lời, "anh còn chưa muốn trở về, với lại bây giờ anh cũng khá tốt."

"Tốt gì chứ? Không phải ba đã đóng băng thẻ của anh rồi sao? Anh còn tiền tiêu à?"

"Khụ," Cố Văn Hi vô cùng mất mặt, "anh của em không biết tự đi kiếm tiền à?"

"Thôi đi, anh ở vùng núi đó thì có thể làm gì, muốn hát rong cũng không tìm được khách..." Cố Văn Hành đã nhìn thấy vòng bạn bè của cậu, cũng có thể biết được đại khái cậu đang ở nơi nào, "Chẳng lẽ anh đang làm phát sóng trực tiếp về du lịch?"

"Không phải." Cố Văn Hi có cảm giác, nếu cậu không có tiền thì Đỗ Vân Nghiên vẫn chưa tới mức đuổi cậu đi, nhưng nếu cậu lợi dụng việc tuyên truyền cho nhà trọ dân mà kiếm tiền thì chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị tống cổ ra ngoài.

"Hay là em chuyển cho anh chút tiền nha?"

"Em dẹp giùm anh đi!" Cố Văn Hi lập tức ngăn lại, "Tiền của em cũng không phải là từ ông ấy à?" Cố Văn Hành mới học năm ba, nào có cái gọi là quỹ riêng, sinh hoạt của em ấy cũng không tiết kiệm hơn mình bao nhiêu, đến lúc đó thiếu hụt bị ba phát hiện thì lại bị liên lụy.

"Em còn không thể trích ra ít tiền cho anh dùng à?"

Cố Văn Hi nghẹn lời, tuần trước còn xấu hổ nhận tiền của Đỗ Vân Nghiên, bây giờ lại nghe em trai nói vậy, từ lúc nào mà cậu lưu lạc tới tình cảnh cần người bố thí rồi?

"Không cần thật mà, cứ hưởng thụ cuộc sống đại học đi." Cậu tận tình khuyên bảo, cuối cùng lại nghĩ đến việc gì đó, "Nếu em muốn giúp anh thì hay là chuyển ít tiền điện thoại cho anh đi?" Đầu năm cậu có nạp một khoản nhưng có lẽ bây giờ chẳng còn dư lại bao nhiêu, lỡ như nếu thiếu tiền thật thì có hơi rắc rối.

"Được, anh chờ nha."

Cố Văn Hành làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chưa đến hai phút cậu đã nhận được tin nhắn, điện thoại có nhiều hơn 2000 tiền phí.

Thằng nhóc này định cho cậu xài trong hai năm à? Cố Văn Hi cạn lời, nhắn lại cho cậu ta【Cảm ơn nhóc, nhưng tiết kiệm tiền chút đê.】

Cố Văn Hành gửi lại cho cậu một cái nhãn dán "Yên tâm".

...

Chiếc minibus thong thả lăn bánh trên đường làng cuốn lên một chút bụi. Đây là lần đầu tiên Cố Văn Hi thấy được xe bưu chính ở đây.

"Cảm ơn." Đỗ Vân Nghiên ký nhận một gói hàng không lớn.

"Đây là cái gì vậy?"

"Đồ làm rượu." Đỗ Vân Nghiêm mang theo hộp giấy nhỏ đi vào nhà.

Mặt trời treo giữa không trung tỏa ra ánh sáng hơi ảm đạm, lười nhác chiếu rọi muôn nơi. Vào tháng mười hai thì khí trời càng lạnh hơn, Cố Văn Hi chỉ ngồi trong sân có một lát mà gương mặt đơ hẳn, chỉ cần hơi há miệng thì sương trắng bay ra theo nên cậu dứt khoát đi vào nhà luôn.

Đỗ Vân Nghiên lại ăn lựu, cái đống hái hồi đầu tháng vẫn chưa ăn xong. Nhưng điểm khác biệt chính là lần này kế bên chỗ ngồi của anh có nhiều thêm một cái chén, giữa hai chén đựng lựu là hộp giấy vuông nhỏ đựng rác.

"Ăn đi." Cố Văn Hi vừa mới bước vào cửa thì Đỗ Vân Nghiên liền quét mắt nhắc nhở sự tồn tại của chén lựu kia cho cậu.

"Cái này là cho tôi hả?" Cố Văn Hi ngạc nhiên nhìn chén nhỏ đựng lựu đã lột sẵn. Trái cây trong chén đỏ hồng hệt như đá mã não nhỏ.

"Ừm," Đỗ Vân Nghiên thoải mái thừa nhận, "Tôi chỉ có thể làm đến mức này, còn việc nhả hạt thì tôi không có cách nào làm thay cậu."

Đang đắm chìm trong cảm động thì Cố Văn Hi chợt tỉnh táo lại, cái tên Đỗ Vân Nghiên này làm chuyện tốt còn không quên châm chọc cậu.

Nhưng cậu vẫn vui vẻ như trước, ăn một muỗng nhỏ, nước lựu ngọt thanh lấp đầy khoang miệng, cũng không cảm thấy phiền phức khi nhả hạt.

"Ngày mai," Đỗ Vân Nghiên đột nhiên nói với cậu, "sẽ có một vài khách đến."

"Anh nói gì?" Cố Văn Hi trực tiếp nuốt luôn hạt lựu.

"Tôi nói có khách đến."

"Tổng cộng có...... mấy người vậy?" Do không có ai đến nên bây giờ xem như cậu đang ăn vạ ở đây nhưng nếu có khách đến thì sẽ không đủ phòng, vậy thì sẽ không có lý do gì giữ cậu ở lại đây nữa.

"Sáu người."

Cố Văn Hi thở phào nhẹ nhõm, sáu người nếu tính mỗi người một phòng thì vẫn còn dư lại hai phòng.

"...... Tôi còn tưởng nhiều người lắm chứ."

"Nếu vào mùa này thì cũng coi như là nhiều rồi."

"Cũng đúng," Vào mùa đông mà đến đây thì có hơi kỳ lạ, "Sao lại đột ngột như vậy?"

"Có năm người là đi cùng nhau, có lẽ là nhóm bạn đi chơi chung," Đỗ Vân Nghiên giải thích, "Còn một người khác là đi một mình."

"À."

"Tôi nói cho cậu là để cậu chuẩn bị sẵn." Anh bình thản nói.

"Chuẩn bị cái gì?"

"Đừng quên là cậu đã nói muốn làm công cho tôi."

"Cái này à ——" Đúng là Cố Văn Hi đã quên bén chuyện làm công, dạo này ăn no ngủ kĩ, ngoại trừ lần trước vất vả chăm sóc thím Lưu thì cơ bản cũng không có việc gì lớn để làm, nhớ lại nên có chút xấu hổ, "Đương nhiên là không thành vấn đề rồi."

Năm người đi cùng nhau thuê ba phòng, còn nữ sinh đi một mình thì đặt một phòng, Đỗ Vân Nghiên lấy chăn của bốn căn phòng đó đem lên phơi ở sân thượng.

Rất nhanh đã đến giờ chuẩn bị cơm trưa, anh đưa cho Cố Văn Hi một cây kéo: "Đến vườn cắt rau chân vịt đi."

Cố Văn Hi chẳng nói hai lời đi ra vườn rau ở sân sau, rau cải đã cao đến độ có thể hái, nhưng cậu gặp phải một nan đề: cậu đã từng ăn rau chân vịt nhưng là đã được nấu chín, còn nó lúc trồng như thế nào thì cậu cũng không biết lắm.

Rau thơm với hành lá thì dễ phân biệt hơn, đầu tiên Cố Văn Hi loại bỏ hai tụi nó, còn có một khu như là bắp cải trắng, phiến lá xanh đậm, ở dưới là cuống trắng, vậy thì rau chân vịt sẽ là một trong hai bên phải hoặc bên trái chân cậu. Cố Văn Hi dựa vào trực giác chọn bên trái, lá cây hình trứng màu xanh mọc um tùm, ngoài rìa hơi cụp.

Lúc chuẩn bị cắt thì cậu lại bắt đầu do dự, rủi cắt sai thì chẳng phải lại mất mặt trước Đỗ Vân Nghiên hay sao? Nhưng nếu bây giờ quay lại hỏi thì sẽ bị giễu cợt. Cậu cảm thấy vô cùng khó xử, ủ rũ ngồi xổm dưới đất.

"Cậu bị đau bụng hả?" Giọng nói Đỗ Vân Nghiên chợt vang lên, Cố Văn Hi đang cầm kéo xém nữa đã đâm vào tay.

"Sao anh lại ở đây?" Cố Văn Hi quay đầu nhìn, "Làm tôi giật mình."

"Cho gà ăn," Đỗ Vân Nghiên đi qua từ con đường trải đá, hỏi lại, "có chỗ nào khó chịu sao?"

"Không có."

"Vậy sao cậu còn chưa cắt?"

"Tôi đang chuẩn bị cắt nè!" Cố Văn Hi trả lời. Nhìn thấy biểu tình của Đỗ Vân Nghiên thì cái này hẳn là rau chân vịt rồi, cậu mở kéo ra, có hơi đắc ý vì đã đoán đúng loại rau.

Hoàng hôn buông xuống, hai người cùng lấy chăn đã phơi đem vào phòng cho khách, trải ra ngay ngắn.

Trước khi đi ngủ Cố Văn Hi phát hiện điện thoại biến mất, lật từng ngóc ngách khắp phòng và hành lý cũng không thấy đâu. Mặc dù cậu cũng không đến mức điện thoại không rời tay nhưng trong ký ức thì ban ngày cậu dùng rất nhiều, lần cuối cùng nhìn thấy... chắc là trước khi ăn tối.

Cậu chợt nhớ lại, hình như lúc gom chăn cậu đã thuận tay nhét vào túi quần, nhưng sau đó cảm thấy cấn cấn khó chịu nên đã lấy ra để xuống —— có lẽ lúc trải chăn ở phòng đầu tiên thì nó đã rớt xuống đó. Ngẫm nghĩ chắc Đỗ Vân Nghiên vẫn chưa ngủ, cậu định đi tìm đối phương mượn chìa khóa.

Có điều Cố Văn Hi còn chưa đặt tay lên chốt cửa thì cửa đã bị người khác "cách" một tiếng đẩy vào.

"Sao anh làm tôi giật mình hoài vậy?"

Đỗ Vân Nghiên đứng ngoài cũng không ngờ cậu đang đứng sau cửa: "Tôi có gõ cửa rồi nhưng cậu không trả lời, tôi còn tưởng cậu đi đâu?"

"Hồi nãy anh có gõ cửa hả?" Vẻ mặt Cố Văn Hi ngơ ngác, lúc nãy vội vã tìm điện thoại nên có lẽ không nghe được tiếng gõ cửa. Ánh mắt cậu lướt xuống, phát hiện tay trái của Đỗ Vân Nghiên đang cầm điện thoại của mình.

"Điện thoại của cậu ở trong phòng." Không đợi cậu hỏi thì Đỗ Vân Nghiên đã trả đồ lại cho cậu.

"Cảm ơn anh."

"Cậu không mở điều hòa?" Trước khi Cố Văn Hi đóng cửa lại, Đỗ Vân Nghiên đã ló người vào thăm dò, anh làm như không thấy vẻ mặt quẫn bách của cậu, đi thẳng đến cái máy đang đóng lại.

"Cái kia...... tôi cảm thấy thật ra thời tiết cũng còn được... nên không dùng cũng được." Nhưng trên người cậu đang mặc ba lớp quần áo nên một chút sức thuyết phục cũng không có.

Đỗ Vân Nghiên nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cậu một phen: "Đầu óc cậu có vấn đề à?"

Cố Văn Hi buồn bực: "Không phải tôi muốn tiết kiệm điện cho anh à?"

Thấy được điều khiển từ xa của điều hòa trên đầu giường, Đỗ Vân Nghiên trực tiếp đi qua, cầm lên rồi ấn nút mở.

"Bị bệnh thật thì mới gây rắc rối cho tôi." Anh đặt điều khiển về lại chỗ cũ rồi xoay người rời đi, tiện tay đóng cửa lại.

Cố Văn Hi ngây ngốc đứng nửa ngày, sau khi điều hòa hoạt động được một lúc thì làn gió ấm áp lướt qua mặt, trêu đùa gò má cậu nóng lên.