Chương 47: Bây giờ không còn như xưa (1)

Xoát!

Ánh mắt vốn kinh ngạc, lập tức trở thành hâm mộ, ghen tị.

Nhất là khi nhìn thấy thê thϊếp phía sau Thẩm Bình.

Loại ánh mắt này phảng phất muốn trở thành thực chất, hoàn toàn bao phủ các nàng.

Danh ngạch tiểu viện trong phường thị!

Chưa nói đến độ an toàn, chỉ mỗi điều kiện kết nối với linh mạch Kim Dương tông, cũng đủ khiến những tu sĩ bọn họ phải điên cuồng.

Chứ đừng nói là ở chung với một đống tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.

Đây chính là tài nguyên nhân mạch dồi dào.

“Chúc mừng Thẩm đạo hữu!”

“Thẩm đạo hữu không hổ là Phù sư giỏi nhất ngõ Hồng Liễu chúng ta!”

“Mạng lưới quan hệ của Thẩm đạo hữu cũng thật rộng!”

Gần như ngay lập tức, những tu sĩ này không chút do dự thoải mái khen ngợi.

Một tu sĩ chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, "Thẩm đạo hữu, không biết có thể cho ta thuê chung không, ta đồng ý trả mười khối trung phẩm linh thạch tiền thuê mỗi năm!”

Hắn ta vừa kêu lên liền hối hận.

Mà ánh mắt của nhóm nữ tu xung quanh thoáng cái đã sáng rực lên, giống như mèo con trong đêm tối.

Đúng vậy, mỗi một phòng trong tiểu viện đề được chia làm hai tầng trên dưới, hoàn toàn có thể thuê chung.



Hơn nữa, dù chỉ có một phòng, vậy cũng có thể chen chúc một chút mà.

"Thẩm đạo hữu, chỉ cần có thể thuê chung, cái gì ta cũng đồng ý."

"Thẩm đạo hữu, thϊếp thân tự nhận nhan sắc mình không tệ, nếu không ngại, thϊếp thân nguyện ý vĩnh viễn đi theo hầu hạ ngài."

"Thẩm đạo hữu nếu đồng ý cho tại hạ cơ hội thuê chung, tại hạ có thể gánh toàn bộ phí thuê nhà!"

Linh lực truyền âm liên tiếp truyền đến, khóe miệng Thẩm Bình giật giật.

Mà Vu Yến liếc mắt qua nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, "Tại hạ đã cùng Thẩm đạo hữu thuê chung, chư vị đạo hữu, thứ lỗi!”

Các nữ tu suy sụp thở dài, chỉ có thể cười gượng nói, "Chúc mừng Vu đạo hữu.”

Những nam tu khác cũng nhao nhao chắp tay nói, "Vu Đạo hữu phúc lớn, chúc mừng.”

Mặc dù không có cơ hội thuê chung, họ vẫn rất nhiệt tình, có thể lấy được một danh ngạch, vị tiền bối mà Thẩm đạo hữu kết giao kia sợ có địa vị không thấp, mà điểm sáng nhất của Thẩm Bình là tài nghệ phù đạo của mình.

Bởi vậy nếu không có gì ngoài ý muốn, tiền bối đối phương kết giao rất có khả năng là Phù sư thượng phẩm!

Một đường đi đến đường chính.

Cả người Thẩm Bình mới hoàn toàn thả lỏng, đi tới khu vực đại sảnh Chấp Sự Đường của phường thị, hắn chắp tay tạm biệt với các tu sĩ ở ngõ Hồng Liễu.

"Vu đạo hữu, sắc trời còn sớm, nếu không tìm tửu lâu nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút cơm?"

Hắn mở miệng đề nghị, sau đó lại bổ sung, "Hôm nay tiểu viện vừa mở cửa, có lẽ tu sĩ sẽ khá đông đúc, lộn xộn, chúng ta vẫn nên từ từ qua đó thì tốt hơn.”

Vu Yến suy nghĩ một chút cũng gật đầu nói, "Được, bữa cơm này ta mời.”

Thẩm Bình cũng không tranh cãi với Vu Yến.

Chỉ cần không đi tửu lâu nổi tiếng, một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu linh thạch.



Đương nhiên nếu là trước kia, hắn nhất định không dám ăn.

Một lát sau, tại bàn vị trí cạnh cửa sổ tửu lâu, bốn người lần lượt ngồi xuống.

Thấy sắc mặt Bạch Ngọc không được tự nhiên, Thẩm Bình không khỏi hỏi, "Dĩnh nhi, làm sao vậy?”

"Phu...phu quân, ta, vừa nãy ta không nên mở miệng."

Nàng cúi đầu, nắm góc váy giống như một đứa trẻ làm sai.

"Không sao, sau này chú ý là được."

Thẩm Bình ôn nhu trấn an nói.

Trường hợp như vậy lấy thân phận và tu vi của Bạch Ngọc Dĩnh, nàng không có tư cách mở miệng.

Nhưng mọi người đều có trái tim phù phiếm.

Hắn rất hiểu.

Nhưng nếu lại xảy ra nữa, vậy không thể không nghiêm khắc khiển trách một phen.

Bởi vì loại chuyện vặt vãnh này tưởng chừng như không liên quan gì, nhưng nếu đặt vào một tình huống cụ thể, xử lý không tốt sẽ rất dễ dẫn đến họa sát thân.

Vu Yến uống nước trà, liếc mắt nhìn Thẩm Bình một cái, nhẹ giọng nói, "Thẩm đạo hữu đối xử với thê thϊếp thật tốt.”

Thẩm Bình không dám đáp lời.

Bữa ăn này ăn hơn hai canh giờ, họ mới rời khỏi nhà hàng.

Sau đó dọc theo con đường chính vào buổi chiều, đến phía đông của phường thị.