Chương 46: Chuyển nhà

"Linh thạch mặc dù không phải vạn năng, nhưng không có linh thạch tuyệt đối không làm được gì. Chỉ là cũng không cần phải quá gấp gáp, cố gắng hết sức là được.”

Cảm khái một tiếng, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào chế phù.

Phường thị an toàn, mặc dù sẽ hơi lộ ra chút tiền tài, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Khi gần đến giữa tháng sáu, thê thϊếp rõ ràng cực kỳ hưng phấn, nếu không phải vì động tác trong quyển bí tịch song tu kia quá phức tạp, cần hao phí không ít thời gian, Thẩm Bình tuyệt đối chịu không nổi.

"Ngày mai sẽ chuyển nhà."

"Các nàng nhớ sắp xếp đồ đạc kỹ càng, đừng để quên ở trong phòng."

"Phu quân, chúng ta đã chuẩn bị xong hết từ lâu rồi."

Hai yếm một hồng một tím của thê thϊếp lắc lư dưới ánh đèn thủy tinh làm chân Thẩm Bình mềm nhũn, hắn ho khan vài tiếng, sắc mặt không chút rung động nói, "Hai nàng mau đi ngủ sớm đi, giữ sức.”

Vương Vân theo bản năng nói, "Phu quân, đêm nay..."

“Ngủ ngon, nghỉ ngơi đi!” Thẩm Bình vội vàng ngắt lời.

......

Ngày hôm sau.

Đẩy cửa phòng ra, một tia nắng ban mai rọi vào.

Trên khuôn mặt căng bóng của thê thϊếp mang theo nụ cười không thể nào che dấu, hưng phấn bước nhanh ra ngoài.



Thẩm Bình không vội đi ra, mà quay đầu lại nhìn căn phòng trống rỗng, trong đầu hiện lên từng cảnh trong quá khứ, thẳng cho đến khi thê thϊếp bên ngoài gọi vài tiếng, hắn mới quay lại cười nói, "Đi thôi!”

Đóng cửa lại, hắn hít vào không khí trong lành, sau đó mang theo thê thϊếp đi đến phòng bên cạnh.

Két!

Cánh cửa cũng vừa hay mở ra, Vu Yến với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đi ra.

“Vu tiền bối!” Thê thϊếp vội vàng khom người hành lễ.

Vu Yến cười nói, "Không cần kính cẩn khách khí như thế, về sau chúng ta sẽ ở dưới cùng một mái hiên.”

"Thẩm đạo hữu, ngươi nói có đúng không?"

Khóe mắt nàng lộ ra một chút xảo quyệt.

Nếu như không phải đã biết tuổi tác của Vu Yến, Thẩm Bình cũng sẽ cho rằng người đứng trước mặt mình là một cô nương xinh đẹp khéo léo.

"Đúng vậy, ở chung một chỗ, tất nhiên phải sống cùng dưới một mái hiên. Về sau còn mong Vu đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.”

Hắn nghiêm trang chắp tay nói.

Vu Yến bĩu môi, cảm thấy không thú vị nói, "Nếu đã sắp xếp xong xuôi, vậy thì đi thôi.”

Lúc này nàng dẫn đầu đi trước.

Thẩm Bình đuổi theo, giương mắt liền chú ý tới vành tai xinh xắn của đối phương xuất hiện một đôi khuyên tai màu ngọc. Hắn thầm cười trộm, quả nhiên nữ nhân nhân nào cũng yêu cái đẹp, quả phụ này cũng không ngoại lệ.

Dẫm lên những con đường gồ ghề, bước chân của bốn người đều nhẹ nhàng.



Còn chưa đi ra khỏi ngõ Hồng Liễu, đã có một nhóm tu sĩ từ ngõ hẻm khác lục tục tới.

"Vu đạo hữu, hôm nay cũng đi nộp tiền thuê nhà à?"

"Thẩm đạo hữu..."

Những tu sĩ này chào hỏi lẫn nhau, nhưng rất nhanh có người chú ý tới hai nữ tử phía sau Thẩm Bình.

Nữ tu thường xuyên lấy nước rửa mặt ở sông Hồng Thạch không khỏi nghi hoặc nói, "Hử, Thẩm đạo hữu, hôm nay tại sao lại mang theo thê thϊếp cùng ra cửa thế?”

Thẩm Bình cười đáp, "Phải chuyển nhà rồi, về sau có lẽ sẽ không ở trong ngõ Hồng Liễu nữa!”

Nữ tu này thở dài nói, "Ai, bây giờ tiền thuê nhà ở ngõ Hồng Liễu quả thực hơi đắt, không ngờ ngay cả Thẩm đạo hữu cũng phải dời đi.”

Những tu sĩ khác không khỏi hỏi, "Thẩm đạo hữu định chuyển đến nơi nào, nếu an toàn thì quay về nói, chúng ta cũng sẽ chuyển qua.”

Thẩm Bình còn chưa nói gì, Bạch Ngọc Dĩnh ở phía sau đã nhịn không được mà nói, "Chúng ta chuẩn bị chuyển vào phía đông phường thị ở!”

Lời vừa dứt, tiếng bước chân của những tu sĩ xung quanh đều biến mất.

Ai ai cũng kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên tập trung vào trên người Thẩm Bình.

Không ai để ý tới một thϊếp thất có tư cách trả lời trong trường hợp này hay không.

Tất cả bọn họ chỉ muốn biết, điều này có phải thật hay không?

Thẩm Bình cố gắng để giọng của mình bình tĩnh nhất, bổ sung một câu, "Thời gian trước có quen một vị tiền bối, may mắn lấy được một danh ngạch!”