Ngay lúc vầng trăng tròn trên bầu trời chiếu một chùm sáng thẳng đứng, một bóng người chậm rãi hiện ra dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Người đàn ông mặc chiếc áo choàng màu xám bạc vốn chỉ thấy trong các bộ phim cổ trang, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước. Từ góc nhìn của Trì Lịch thì có thể thấy khuôn mặt thanh tú và trong suốt như ngọc của y và đôi lông mi run rẩy như cánh bướm của y.
Trì Lịch im lặng nhìn vị khách không mời này, thấy người đó ngồi xổm xuống tay cầm quả dưa, cuối cùng hắn cũng đưa ra một suy đoán—
Có người mặc đồ cosplay đến nhà hắn ăn trộm dưa?
...
Đàm Ngọc Thư bước ra khỏi quan nha, tên sai vặt đợi đã lâu lập tức dắt xe la đi tới, thấy môi chủ nhân tái nhợt vì lạnh, vẻ mặt đìu hiu liền đưa lò sửa qua, hắn che lỗ tai dậm chân: "Lão gia, chuyện đã xong rồi à? Hôm nay lạnh quá, lên xe nhanh đi, chúng ta về thôi!"
Đàm Ngọc Thư bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cười nhẹ nói “Ừ” một tiếng, rồi đổi lời: “Đường xá không xa, ta muốn tự mình đi, ngươi về trước đi.”
Gã sai vặt lập tức không làm: "Lão gia đừng nói thế. Sao tiểu nhân dám để lão gia đi bộ về trong thời tiết lạnh giá này, lão phu nhân mà biết thì sẽ trách phạt tiểu nhân mất. Lão gia có lòng tốt, xin hãy thương xót cho tiểu nhân!"
"Ta cho ngươi hai mươi văn, ngươi tùy tiện đi ăn một chút đồ vật, đến lúc đó vừa vặn trở về, làm sao lão phu nhân biết được."
Hai mươi văn... Không chỉ có thể ăn một tô lớn mì nóng hổi, mà còn có thể dư rất nhiều tiền riêng, tên sai vặt không khỏi nuốt nước bọt, nhưng vẫn ậm ừ: "Lão gia, lão phu nhân quản lão gia chặt như vậy, hiện tại đang là giữa tháng, lão gia có đủ hai mươi văn sao?"
"Hừ"
Thấy hắn đã mắc mồi, Đàm Ngọc Thư móc hầu bao ra nói: “Ta có nghèo đến đâu cũng đủ tiền cho ngươi hai mươi văn, ngươi nhìn…”
Ba đồng xu lăn ra từ lòng bàn tay, Đàm Ngọc Thư im lặng một lúc rồi lại lắc, vẫn là ba đồng.
...
“Ba đồng…”
“Lão gia mau lên xe đi!” Gã sai vặt từ chối một cách chính đáng.
Dù chỉ có bảy văn, cũng để hắn ăn một bát mì. Không nên mạo hiểm vì ba đồng, không có lợi!
Đàm Ngọc Thư: ...
Y đặt lại từng đồng xu một, giận dữ lên xe, ôm chiếc hầu bao teo tóp và rơi vào suy nghĩ:
Như thế nào lại không có tiền?
Bánh xe lạch cạch trên con đường lát đá xanh, tiếng người dần dần to hơn, tiếng rao bán không ngừng vang lên, Đàm Ngọc Thư bị thu hút bèn vén rèm ra.
Ung kinh xưa nay phồn hoa, đường phố đầy rẫy những người bán hàng rong, hơi thở trắng xóa từ miệng họ phả ra, nhìn thấy chiếc xe la của Đàm Ngọc Thư đi ngang qua, họ suy đoán bên trong hơn phân nửa là người có tiền bèn rao to hơn.
Thấy y vén rèm xe, một cô bé búi tóc, hai má nứt nẻ vì lạnh bốc một nắm hạt dẻ đuổi theo xe y: “Thưa đại nhân, hạt dẻ rang thơm và giòn, một nắm to ba văn tiền!"
Ba văn? Thật trùng hợp.
Thôi quên đi, dù sao cũng coi như ba văn không thừa không thiếu, Đàm Ngọc Thư lập tức duỗi tay ra nói: “Cho ta ba văn hạt rẻ rang.” Y tiêu hết số tiền cuối cùng.
Cứ thế, Đàm Ngọc Thư không xu dính túi ngồi trong xe bóc hạt dẻ, bóc xong hạt dẻ thì cũng về đến nhà.
Giá nhà ở Ung kinh quá đắt, với mức lương của Đàm Ngọc Thư không đủ khả năng mua nổi. May mắn thay, nhà ngoại của Đàm Ngọc Thư tương đối khá giả nên y đã mua được một căn nhà đẹp ở ngoại thành, trừ hơi xa một chút thì cũng không có vấn đề gì.
Vừa xuống xe, y đã nghe thấy bên trong có tiếng nữ nhân giận mắng, vài tên sai vặt đứng run rẩy trước cửa.
Đàm Ngọc Thư tóm lấy một người trong số họ nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tên sai vặt vừa nhìn thấy là y thì lập tức đứng dậy nói: “Lão gia, ngài đã về rồi!” Sau đó lại do dự nói: “Có thể là lão phu nhân… đang mắng con mèo xấu xí đó…”
Đàm Ngọc Thư: ...
Nhìn điệu bộ này, y luôn có cảm giác người mẫu thân muốn mắng chính là y.
Y run rẩy bước vào, cúi đầu gọi: "Nương."
Trong trạch viện có một phụ nhân xinh đẹp đang đứng chỉ vào con mèo trắng trên mái nhà và mắng nó, con mèo trắng cong người, trợn mắt nhìn xuống, không dám tỏ ra tức giận. Khi thấy Đàm Ngọc Thư bước vào thì nó lẻn ra sau nhà.
Nhưng vừa nhìn thấy Đàm Ngọc Thư, quả nhiên mẫu thân y không muốn mắng con mèo nữa mà đặt mu bàn tay lên eo, cao giọng nói: “A, đây không phải là Đàm Tướng quân sao?? Lão nhân gia trở về rồi à?"
Đàm Ngọc Thư không ngừng mỉm cười: "Nương, ai làm nương giận thế? Trời đông giá rét. Chúng ta vào phòng nói chuyện đi."
Y đẩy mẫu thân vào nhà, vừa nói chuyện vừa cười đùa, mẹ hiền con hiếu, vừa vào nhà liền khóa cửa lại, Đàm mẫu lập tức nhướng mày giận dữ hét lên: “Quỳ xuống!”
Bao năm hình thành thói quen, Đàm Ngọc Thư đã đưa ra một quyết định dứt khoát không cần suy nghĩ, “bụp” một tiếng quỳ xuống bài vị của phụ thân y.