Chương 4

Hoa mùa thu đỏ, trắng, tím phủ kín con dốc nhỏ, dưới chân dốc là cánh đồng dưa lớn xanh mướt, trên đỉnh dốc là ngôi nhà nhỏ hai gian, đây là ngôi nhà của Trì Lịch.

Khi Trì Lịch về đến nhà, cha Trì đang kích động nói chuyện điện thoại, còn mẹ Trì đang cầm cái nồi đứng bên cạnh lo lắng nghe.

"Ông chủ Lý, trước đây không phải chúng ta làm việc với nhau rất tốt sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

“Ai mà không biết nhà anh để cho con cái có cuộc sống tốt đẹp đã lén tráo đổi đứa con với người nhà giàu. Giờ họ biết đó là dưa hấu nhà anh thì ai lại muốn mua nữa?”

"Ông chủ Lý, đừng có nói bậy. Chúng ta lén lút tráo đổi con cái khi nào vậy? Gần đây chúng ta mới phát hiện ra!"

"Đừng kiếm cớ nữa. Trên mạng đã tiết lộ rằng anh thường đến Chu gia để gặp con. Nếu không phải cố ý thì làm sao anh biết con ruột của mình ở đâu?"

"Tôi chỉ là một người bán dưa, nếu ông chủ Chu muốn mua dưa của tôi thì tôi sẽ bán cho anh ta. Làm sao tôi có thể nghĩ ra có sự trùng hợp như vậy!"

"Anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Cho dù tôi tin thì dư luận có thể tin được không? Hoặc là anh hạ giá dưa, hoặc là anh cút, tôi cũng không muốn bị anh liên lụy." Dứt lời liền cúp máy.

L*иg ngực cha Trì phập phồng, mẹ Trì cũng dậm chân lo lắng: “Đến cùng thì là tên vô liêm sỉ nào đã tung tin đồn chúng ta cố tình tráo đổi con vì tiền? Dù nhà ta nghèo cũng không đem con ruột cho người khác nuôi! Bây giờ mọi người đều đã tin điều đó và các siêu thị lớn nhỏ không còn muốn mua dưa của chúng ta nữa, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

Hai vợ chồng buồn bã, khi quay lại thì nhìn thấy Trì Lịch, họ lập tức đứng hình tại chỗ, họ không biết phải làm sao để hòa hợp với đứa con ruột xa lạ này nên chỉ biết lắp bắp: “Không, con trai, chúng ta thật sự không có..."

"Con biết."

Vẻ mặt Trì Lịch rất lạnh lùng: “Ở Chu gia ai cũng thích gọi con là sao chổi, vì sinh ra con mà việc kinh doanh của họ mới phá sản. Lúc đó họ phá sản rồi thì có chỗ nào để người khác mưu đồ."

"Cái gì, lúc đó họ đã phá sản rồi à?"

Mẹ Trì nhai kỹ những lời này, thân thể dần dần run rẩy.

Hồi đó cuộc sống của họ khá giả, khi ngành kiến trúc sản xuất đang phồn vinh nhất, hai vợ chồng lên thành phố làm tường bao cách nhiệt cho người dân, nhờ chăm chỉ nên họ sớm có được một ngôi nhà và một cửa hàng.

Họ tưởng tương lai cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn nhưng không ngờ đứa con mình sinh ra lại mắc bệnh bẩm sinh, để chữa trị cho con, họ đã bán hết tài sản và nợ nần chồng chất. Cuối cùng sau khi nuôi lớn đứa trẻ, họ bất ngờ nhận được tin đứa trẻ nhà họ và Chu gia đã bị ôm nhầm!

Chu gia không chỉ là nhà giàu nhất thành phố mà còn nổi tiếng khắp cả nước, sau khi tin tức truyền ra, người khác lại cho rằng con ruột của họ thật may mắn khi được làm thiếu gia giàu có nhiều năm như vậy.

Nghĩ đến những nỗi khổ mà đứa con họ nuôi phải gánh chịu trong chính gia đình họ và cuộc sống lẽ ra nó phải có, vợ chồng Trì Gia không dám ngẩng cao đầu, không dám tranh cãi.

Nhưng bây giờ lời nói của Trì Lịch gây chấn động tâm hồn họ, nếu năm đó Chu gia phá sản, nếu họ biết con họ bị bệnh vậy thì là ai cố tình tráo đổi đứa trẻ?

Mẹ Trì tức giận run lên: "Sao có thể thế được... Sao họ có thể làm như vậy! Em sẽ kiện họ!"

Cha Trì ngăn cản mẹ Trì: “Quên đi, Chu gia là hạng người gì, chúng ta lấy cái gì để đấu với họ!”

Sau khi bình tĩnh lại, mẹ Trì nhận rõ hiện thực, nghẹn ngào nói: "Vậy bây giờ làm sao giờ? Hiện tại Chu gia không có ý định bỏ qua chúng ta. Dưa của chúng ta không có ai mua, năm nay lỗ hết!"

Cha Trì cảm thấy lo lắng khi nhìn cánh đồng dưa, nhưng ông vẫn kiên quyết nói: “Nợ nần bao nhiêu năm chúng ta cũng gắng gượng qua được, không có đạo lý lần này không qua được. Tôi sẽ đi tìm những ông chủ khác, tôi không tin là không có người muốn mua một quả dưa ngon như vậy. Nếu thực sự không được thì cứ bán rẻ đi, tóm lại sẽ không để nó bị thối dưới đất."

"Điều quan trọng nhất là gia đình chúng ta vẫn tốt và chúng ta chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa!"

Mẹ Trì ôm Trì Lịch mà nước mắt chảy dài trên má, đây là lần đầu tiên Trì Lịch được ôm thân mật như vậy, toàn thân hắn sửng sốt.

Nhưng cái ôm này nhẹ nhàng và ấm áp nên dù từng tế bào trong cơ thể hắn đều gào thét chống cự nhưng cuối cùng Trì Lịch cũng không đẩy bà ra.

Thì ra hắn cũng có một đôi cha mẹ yêu thương hắn, hắn không thích nhìn họ khóc, là người khác phải khóc mới phải.

Đêm đến, Trì Lịch nằm một mình trong phòng nhỏ, như thế nào cũng không ngủ được.

Ngày mười lăm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sáng như ban ngày, Trì Lịch dứt khoát mở mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tổ tiên của Trì gia là một địa chủ lớn, được cấp phát riêng trong thời kỳ cải cách ruộng đất nên Trì gia không tiếp xúc với ai trong thôn và rất kín tiếng.

Đầu óc Trì Lịch choáng váng, từ ngày hôm kia, khi bị cơn ác mộng kéo dài nhiều năm trời đánh thức thì hắn đã không ngủ được, sự đờ đẫn do chứng mất ngủ và những cảm xúc phức tạp do thân thế bị vạch trần gây ra khiến hắn cáu kỉnh, càng im lặng, càng có thứ gì đó vươn ra ngoài.

Hắn bước vô định vào cánh đồng, những cánh đồng dưa trải dài trông như những đợt sóng xanh nhấp nhô dưới ánh trăng nhưng không thể khơi dậy những gợn sóng trong lòng Trì Lịch, chợt đôi mắt hắn đờ đẫn.