Chương 2

Mọi người sững người, giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào, "kẻ giả mạo" kia đã dừng lại, quay đầu lặng lẽ nhìn họ, khuôn mặt u ám kết hợp với hình xăm tường vi trên cổ bên phải toát lên bầu không khí có phần ma quái, cho dù dưới ánh mặt trời cũng mang theo một cơn ớn lạnh.

Như chúng ta đều biết, khi một người nghe thấy người khác nói xấu mình sau lưng, việc lịch sự cơ bản là giả vờ như không nghe thấy, hành vi thô lỗ của Trì Lịch khiến những người này sững sờ.

Đúng lúc mọi người đang phân vân nên cười ha hả bỏ qua hay là trực tiếp đối cứng “tôi nói cậu đấy thì làm sao” thì Trì Lịch đã quay người bỏ đi.

Hắn cáu kỉnh cọ xát ngón trỏ và ngón giữa với nhau, khi thò tay vào túi thì hắn mới nhớ ra mình đã quyết định bỏ thuốc lá, thế là hắn nhét một miếng kẹo cao su vào miệng.

Xúc giác mát mẻ đè nén cơn cáu kỉnh dâng lên, hắn mở điện thoại di động lên, bấm dãy số quen thuộc, người trả lời lại là một người không ngờ tới: “Chu thiếu gia, ồ không, cậu Trì?”

Trì Lịch nheo mắt: "Chu Côn? Tại sao điện thoại của Hạ Hiên lại ở chỗ cậu?"

Người ở bên kia mỉm cười: "Tại sao không phải là ở chỗ tôi? Vốn dĩ cậu ấy là bạn trai của tôi."

“Bạn trai của cậu?” Trì Lịch từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt dữ tợn như chim ưng: “Các người liên hợp lại chơi đùa tôi?”

“Không, tôi chỉ lấy lại những thứ nguyên bản thuộc về tôi thôi.”

Điện thoại bị cúp đột ngột, dưới ánh nắng thiêu đốt, ánh mắt Trì Lịch lạnh như băng.

Thứ thuộc về gã? Trì Lịch vuốt ve tường vi đỏ sần sùi trên mu bàn tay, ẩn giấu phía dưới là những vết sẹo không bao giờ có thể xóa được, vậy khi Chu Côn nói thứ thuộc về gã, có phải gã đang nói đến vết sẹo trên cơ thể hắn? Hay “Cha mẹ ruột của hắn” đã nhắm mắt làm ngơ hàng chục năm? Hay “Em ruột” luôn coi thường hắn?

Về phần Hạ Hiên, hắn tưởng cậu là người duy nhất trên đời đối xử thật lòng với hắn, thậm chí còn không hề nghi ngờ cho cậu tiến vào Hắc Thạch, nhưng hóa ra cậu tiếp cận hắn chỉ là để giúp Chu Côn trả thù. Hóa ra những người này luôn một mực chơi đùa hắn!

Cố gắng kiềm chế bản thân để không mất bình tĩnh, trong mắt hắn như có hai cục than hồng bùng cháy. Chu Côn muốn lấy lại những gì thuộc về mình, vậy đồ vật hắn mất đi có phải là cũng nên đòi lại!

...

Mùa đông khắc nghiệt, Ung kinh.

Để ngăn gió lạnh ùa vào nên cánh cửa quan nha đóng chặt nhưng có một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ đứng ở dưới hiên, chắp tay trước ngực mắt cúi xuống, đứng cung kính.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một người gác cửa từ phòng sau bước ra, liếc nhìn bộ quan phục của người đứng bên ngoài thì thấy người này là một quan võ.

Ở Ung kinh, nơi trọng văn khinh võ nên hắn có chút thờ ơ, hất cằm lên cao giọng hỏi: “Có việc gì vậy?”

Người đàn ông bước tới, lấy văn thư từ trong ngực ra, chắp tay cung kính đưa lên: “Hoài Hóa tướng quân, Thanh Châu Tiết Độ Sứ, trấn Bắc Quân Đô chỉ huy sứ Đàm Ngọc Thư bái kiến. Do văn thư trước có nhiều thiếu sót nên hôm nay tôi lại tới đây để báo cáo, mong truyền đạt lại."

Người gác cửa sốt ruột, không kiên nhẫn đem văn thư cất đi “Vậy xin đại nhân đợi ở đây.” Nói xong, hắn đóng cửa lại.

Đàm Ngọc Thư vâng vâng đồng ý, lui về tại chỗ.

Trong cánh cửa đóng kín, thỉnh thoảng có tiếng cười nói nhỏ vang lên, trong nháy mắt biến mất trong gió lạnh.

Trong phòng, độ chi lang trung Đặng Văn Viễn đang xắn tay áo gảy đống lửa than.

Người gác cửa đưa văn thư ra, thấy Đặng Văn Viễn xua tay liền đặt văn thư lên bàn rồi cẩn thận lui ra.

Ngọn lửa cuối cùng cũng sáng lên một chút, Đặng Văn Viễn mỉm cười hài lòng nói: “Hôm nay trời càng lạnh, vừa vặn ta cũng không có việc gì làm, sao không đến Phúc Tiên Lâu gọi một mâm bánh bao nóng hổi với nước súp.”

"Được… được"

Ngồi bên bàn làm việc, Lễ Bộ thị lang Phong Tuấn Ngạn vỗ tay cười to, nhìn thấy văn thư trên bàn bèn lật qua xem thấy chữ ký liền thở dài một hơi.

“Đàm Ngọc Thư… Chẳng lẽ là ngọc diện Đàm Lang tiếng tăm lừng lẫy?”

Nghe vậy, Đặng Văn Viễn không nhẹ không nặng "Hừ" một tiếng.

Nhắc đến tên Đàm Ngọc Thư, thư sinh trong thiên hạ không ai không biết.

Trong kỳ thi Đình vào năm Kiến Hoà thứ 20, mấy trăm tên thư sinh nối đuôi nhau mà vào, Gia Minh Đế ngồi cao trên điện đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cuối cùng gọi tên một thư sinh trẻ tuổi ra hỏi, người đó không ai khác chính là Đàm Ngọc Thư.

Tuy Đàm Ngọc Thư có chút bối rối khi được gọi tên nhưng vẫn đi lên điện theo nghi thức, đứng dậy mỉm cười với Gia Minh Đế.

Cười không thành vấn đề, Gia Minh Đế lập tức phấn chấn khen ngợi: “Ngọc diện doanh thu thủy, Đàm lang cười xem sóng, Ngọc Diện Đàm Lang, xứng đáng là Thám Hoa của ta hahaha!"

Vì vậy, trước khi Đình kết thúc và trước khi Trạng Nguyên ra đời, Thám Hoa đã được xướng tên đầu tiên, đây thực sự là một điều mới mẻ chưa từng có trong lĩnh vực khoa thi.