Chương 1

Một ngày hè nóng nực ở thôn Liễu Thụ, thành phố A.

Một nhóm ông bà già cầm những chiếc quạt rơm hoặc quạt nhựa có in những tấm biển quảng cáo nhỏ, ngồi thành nhóm hai, ba người dưới gốc cây lớn trước cổng quầy hàng để tận hưởng không khí mát mẻ. Mỗi khi có một người đi qua là nhóm ông bà già này liền có chủ đề để nói chuyện.

Lúc này, trong cái nóng oi bức, một người bước đều đặn đi về phía trước. Các ông bà lão nhìn theo thanh âm đó với vẻ mặt tò mò, sau khi nhìn rõ thì không tự chủ được mà ngậm miệng lại.

Người tới dáng người cao gầy, có khí chất rất khác biệt với người dân địa phương, mái tóc đen xoăn tự nhiên được vuốt rối bù quét vào khóe mắt, sống mũi cao và hốc mắt sâu, quầng thâm dưới mắt do mất ngủ. Khuôn mặt vốn dĩ cực kỳ tuấn tú của hắn lại bởi vì đôi mắt đen như nước chết này bị nhuộm một lớp màu u ám, khiến người ta càng cảm thấy khó chịu.

Trên cổ tay phải lộ ra ngoài hình săm dây leo xoắn màu xanh quấn quanh cổ tay, một nhánh hoa tường vi đỏ nở trên mu bàn tay, hoa tường vi đỏ cũng nở trên cổ bên phải, uốn lượn theo dây leo chạy dọc cổ, kéo dài đến tận góc hàm.

Trong đám người có người lập tức không hài lòng "chậc chậc", nhìn những hình xăm lòe loẹt trên người hắn, dường như hắn không phải là người đứng đắn, họ ghé tai hỏi nhau: "Đây là con cái nhà ai?"

Trì Lịch bước vào quầy hàng như không có ai xung quanh, nhìn quán vắng tanh, hắn lạnh lùng nói: “Chủ quán, mua đồ.”

Bà chủ đang ngồi bên ngoài hóng mát nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng, mỉm cười nói: "Này, đây, cậu muốn mua món gì?"

Trì Lịch cũng không thèm nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nói: “Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dép, khăn tắm.” Nói xong, hắn lấy hộp kẹo cao su trên quầy ra, đặt vào giữa.

“Được.” Vừa lấy đồ cho hắn, bà chủ vừa lén nhìn người đàn ông chưa từng xuất hiện trong thôn này, đoán xem thân phận của hắn.

Đèn trong cửa hàng rất tối, tuy không có người xem nhưng tivi vẫn phát ra tiếng tạp âm, Trì Lịch lặng lẽ cầm lấy đồ đạc bà chủ đưa, bỗng nhiên hắn đưa mắt nhìn về phía tivi.

Trên TV đang thực hiện một cuộc phỏng vấn, phóng viên mỉm cười hỏi: “Chu tiên sinh, đây là lần đầu tiên chương trình của chúng tôi hợp tác với Hắc Thạch. Tôi không ngờ người phụ trách của nó lại trẻ tuổi và có triển vọng như vậy. Mọi người đều biết VR võng du cỡ lớn [Kiếm khách] do quý công ty phát triển sắp ra mắt và nhiều tổ chức tài chính dự trò chơi VR sẽ phổ biến như trò chơi di động, thay thế tất cả các ngành công nghiệp trò chơi truyền thống."

Chàng trai trẻ trên TV mỉm cười và nói không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo: "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Tôi nghĩ mọi người có thể tin tưởng hơn vào chúng tôi. Hắc Thạch sẽ dẫn đầu một kỷ nguyên trò chơi mới. Bắt đầu từ [Kiếm sĩ], trò chơi VR sẽ giống như trò chơi dành cho thiết bị di động trở nên phổ biến như hiện tại, thay thế tất cả các ngành công nghiệp trò chơi truyền thống và Hắc Thạch sẽ dẫn đầu trong ngành."

Khán giả trên khán đài vỗ tay tán thưởng cho câu nói táo bạo này, sau đó phóng viên đặt câu hỏi: "Chu tiên sinh thật là có tham vọng. Chúc ngài mã đáo thành công. Ngoài vấn đề này, mọi người cũng rất quan tâm đến cuộc sống của ngài. Nghe nói ngài đã vướng phải một câu chuyện ly kỳ phong ba, cha mẹ ở nông thôn đã nuôi nấng ngài nhiều năm không phải là cha mẹ ruột của ngài. Trên thực tế, ngài vốn là con trai của gia đình giàu có. Xin hỏi việc thay đổi thân phận này có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ngài không?"

Vẻ mặt Chu Côn có vẻ hơi u sầu, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm: “Mọi thứ trong quá khứ đã tạo nên tôi của bây giờ. Dù tôi là con ai, chỉ cần tôi là tôi, thế là đủ”.

Câu trả lời cởi mở của gã ngay lập tức làm dấy lên một tràng pháo tay khác.

Trì Lịch nhìn người đã trao đổi thân phận với mình, chậm rãi thu ánh mắt lại nhưng bà chủ quán lập tức biết người này là ai.

Mới đây trong làng của họ xảy ra một chuyện lớn, đứa con của gia đình Lão Trì và con của gia đình giàu có đã bị ôm sai!

Sau khi bị phát hiện, “Thiếu gia thật” được đưa về gia đình giàu có, còn “thiếu gia giả” bị đưa về nhà họ Trì, phỏng chừng người này chính là thiếu gia giả!

Vì vậy sau khi hắn rời đi, đám đông lập tức bùng nổ.

"Đó chính là đứa trẻ ở trong một gia đình giàu có hơn 20 năm!"

"Chậc chậc, chim trĩ không thể đẻ trứng vàng trong tổ phượng hoàng. Nhìn xem thiếu gia thật là một người nghiêm túc, còn trẻ đã lập nghiệp, dễ dàng kiếm được trăm triệu. Rồi nhìn hàng giả này xem, một thân hình xăm, không biết có phải là côn đồ hay không nữa?

“Con trai tôi và đứa nhỏ thiếu gia thật trước kia là bạn cùng lớp. Mặc dù mắc nhiều bệnh tật nhưng vẫn thi đậu A đại. Còn đứa con trai nhà tôi... Ôi, thôi đừng đề cập đến. Tôi còn tự hỏi tại sao nhà lão Trì lại sinh ra đứa con ngoan như vậy. Hóa ra cha ruột người ta là người có tiền."

Một đám người thảo luận càng ngày càng kịch liệt, bỗng nhiên một thanh âm trầm vang lên: "Tôi có thể nghe thấy."