Rất tốt, Cố Nhất, anh cứ dám tuyên truyền bậy bạ về em?
Vậy thì đừng trách em không khách khí.
Trong tay tôi còn giữ mấy tấm ảnh lịch sử đen tối của Cố Nhất trong thời gian nhập ngũ, đầu đinh, đen như than.
Tôi hít sâu một hơi, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh chị thích nói đùa lắm, em đừng tin."
Khương Thần gật gật đầu: "Em không tin, em chỉ tin chị thôi."
Ngoan quá đi, còn biết nghe lời nữa chứ...
Rất muốn ôm về nhà.
Đáng tiếc, chỉ sợ tôi chưa kịp ôm lấy thì tôi đã nằm bệnh viện rồi.
Sau khi ăn sáng xong, để thể hiện trước mặt Khương Thần, tôi giành việc rửa bát.
Khương Thần không tranh được với tôi, chỉ có thể yên lặng nhìn tôi bưng bát vào phòng bếp.
Kết quả, bởi vì không biết cấu trúc cơ bản nhà bếp của anh trai tôi .
Vừa tiến vào phòng bếp, tôi đã vấp ngã.
Người không có việc gì, nhưng bát rơi xuống đất, choang, leng keng, mảnh sứ vỡ vương vãi đầy sàn.
Tôi oán hận nhìn bậc thang nhỏ dưới chân mình.
Cũng không biết Cố Nhất lấy linh cảm thiết kế từ đâu.
"Chị có bị làm sao không?" Khương Thần vội vàng chạy tới cửa, muốn đi đến.
Nhìn qua đống mảnh vỡ, tôi theo bản năng ngăn cản Khương Thần.
Kết quả quê chết đi được, tôi một lần nữa quên mất bậc thang nhỏ này.
Ngay khi bước lên, tôi một lần nữa bị mất trọng tâm.
Vào thời khắc nguy hiểm, con người không còn suy nghĩ được nữa .
Thế là tôi quả quyết giang hai tay ôm lấy Khương Thần.
Khương Thần cũng thuận thế ôm lấy eo của tôi.
Chờ sau khi tôi đứng vững, ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với Khương Thần.
Đây là đôi mắt xinh đẹp nhất tôi từng gặp, xán lạn như sao trời, óng ánh chói mắt.
Đồng tử đen nhánh như một cái động không đáy, có thể hút đi tất cả những ánh sáng xung quanh khiến người ta không tự chủ được mà sa vào bên trong.
Nhưng một giây sau, bàn tay Khương Thần ở phía sau lưng tôi hơi run, bán đứng suy nghĩ chân thực bây giờ của cậu ta.
Tuy không muốn buông ra nhưng tôi vẫn nhanh chóng lui về sau hai bước, thoát khỏi cái ôm của Khương Thần.
Dù sao gãy xương cũng không phải chuyện đùa đâu huhu.
Khương Thần vẫn còn giữ tư thế lúc ôm tôi, sắc mặt có vẻ ủ dột, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhưng mà, ngay sau đó, cậu ta lại trở về dáng vẻ mê người, cười yếu ớt, " Chị, để em dọn cho."
Nói xong Khương Thần trực tiếp sải bước vào phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn này.
Nhìn đường cong lưng mượt mà, vòng eo hẹp gầy, hồi tưởng lại cảm xúc ấm áp vừa rồi.
Tôi không khỏi nuốt nước bọt, vô cùng hối hận.