Chương 2

Bóng ma nói với giọng đều đều: “Đừng bật đèn, tôi không mặc quần áo.”

OMG! Là ma nam! Hơn nữa lại còn là một con ma biếи ŧɦái thích khỏa thân!

Tôi lo lắng nuốt nước bọt.

Giọng con ma khàn khàn, như thiếu ngủ.

“Cô vào đây bằng cách nào?”

Tôi nhỏ giọng đáp lại: “Đây là nhà tôi.”

Bóng ma khẽ cười: “Cô có quan hệ gì với Cố Nhất?”

Tôi: “Anh ấy là anh trai tôi.”

Bóng ma ngáp một cái: “Chứng minh đi.”

Không biết có phải vì mặt mũi con ma trông bơ phờ không mà tôi đỡ sợ hơn hẳn, còn đủ nghị lực để nói chuyện.

“Anh ấy là anh trai tôi, sao phải chứng minh! Nếu không tin, anh có thể hỏi tôi vài câu cũng được.”

Bóng ma: “Sinh nhật của Cố Nhất?”

Tôi: “…. Ngày… 8… tháng 9?”

Trong bóng tối, con ma phát ra một tiếng cười khó hiểu.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy tiếng cười này đặc biệt… quyến rũ.

Con ma lấy điện thoại ra, ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại mơ hồ phác thảo đường viền hàm của anh ta.

Nó thật sự rất đẹp.

Trong một phút lầm lỡ, tôi mê mẩn vẻ đẹp đó.

Cuộc gọi được kết nối.

Con ma: “Anh Cố, trong nhà anh có một nữ lưu manh.”

Tôi: ???

Anh trai à, làm rõ một chút, đây là nhà em, Cố Nhất là anh trai của em luôn, còn anh mới là lưu manh đó!

Rất nhanh, cửa phòng tôi được mở ra.

Một chùm sáng chiếu thẳng vào mặt tôi.

Trong ánh đèn lờ mờ, anh trai tôi mặc bộ đồ ngủ, khom lưng xuống, đầu tóc bù xù.

Trong tay còn cầm thêm một thanh gậy gỗ nhạt từ đâu, ánh mắt cảnh giác quét qua cả phòng một lần, như một con chuột rất lớn đang đi kiếm ăn.

Mang vẻ đẹp hơi thiểu năng xíu.

Cố Nhất: “Nữ lưu manh ở đâu?”

Tôi: “Hi ~”

Anh trai quay đầu, đối diện với tôi, ánh mắt hung dữ ngay lập tức trở nên mê mang.

Trong trường hợp này, im lặng là vàng.

Dù sao cũng đã mấy tháng không gặp, tôi định chạy đến tặng anh ấy một cái ôm.

Nhưng bất lực, con ma nắm chặt cổ tay tôi không chịu buông ra.

Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ, ngọt ngào, tươi sáng hô: “Anh!”

Cố Nhất thu thanh gỗ lại, nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt mỉm cười: “Tinh Tinh?”

Tôi gọi càng ngọt ngào hơn: “Anh ơi!”

Anh tôi cũng phối hợp, thâm tình đáp lại: “Tinh Tinh!”

Không khí đã thân thiết đến mức này, chắc hẳn con ma cũng cảm nhận được sức mạnh tình thân, “một giọt máu đào hơn ao nước lã”.

Nhưng bóng ma vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, giọng điệu vẫn đều đều chưa tỉnh ngủ:

“Anh Cố, cô ấy nói sinh nhật của anh vào ngày 8 tháng 9.”

… Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.