Chương 19_1: Cậu, mới là quan trọng

Chương 19_1: Cậu, mới là quan trọng

Editor & Beta: Dừa

Thông báo tin nhắn của điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên, Thời Thanh Ninh không xem tin nhắn mà Lục Phi Nhi gửi tới, mà nằm lăn lộn trên giường, rốt cuộc câu nói kia của Phó Ngôn Thần là có ý gì?

"Vẫn như năm đó, là một con thỏ biết cào người."

"Lần đầu tiên mình gặp Phó Ngôn Thần.. Hẳn là trong trận đấu kia." Thời Thanh Ninh ngồi dậy, dựa vào đầu giường, ôm một cái gối vào trong ngực.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác quan trọng hơn, Thời Thanh Ninh hét lên: "..."

Nhưng kịp thời che miệng lại, dùng sức đập đầu vào gối: "Xong đời, bị phát hiện rồi!"

Từ ngõ hẻm về đến nhà, cô vẫn nghĩ đến Phó Ngôn Thần, căn bản không ý thức được một màn bạo lực kia của mình đã bị anh thấy hết.

Hối tiếc mười phút, Thời Thanh Ninh nằm thành chữ đại trên giường, nói một mình: "Được rồi, không chừng người ta đã biết từ ông ngoại lâu rồi. Lỡ như, lỡ như cậu ấy thích.. Mình như thế này?" Được, tự yêu tật xấu của mình đúng là có thể truyền nhiễm. Thời Thanh Ninh nói xong tự mình thấy thẹn vô cùng.

Tần ngần một lúc lâu, điện thoại trên tủ đầu giường lại kêu vài tiếng, lúc này Thời Thanh Ninh mới mở lên xem tin nhắn.

[Phi Nhi: Chỉ vì một suất đi thi Toán học thôi mà Tả Lâm lại bảo bạn trai đi ngăn cậu lại? ]

[Phi Nhi: Này, hôm nay tớ nghe lão Trần nói, có lẽ năm nay cô giáo Triệu của lớp cậu sẽ không thể tham gia thi đua giáo viên ưu tú nữa. Cậu nghĩ thử xem, vị ở lớp ba kia có phải đèn đã cạn dầu không? Không phải!]

[Phi Nhi: Cậu nói thật với tớ đi, chắc chắn cô giáo Triệu đã bảo cậu và Phó Ngôn Thần đi tham gia cuộc thi Toán học, còn đến tìm Tả Lâm nói chuyện trước, chuyện này cậu có biết gì không? ]

"Chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, cụ thể thì tớ chưa nói được, dù sao chuyện Tả Lâm tìm người" thu thập "tớ thì cứ càng nổi càng tốt." Gửi thẳng cho Phi Nhi một đoạn ghi âm ngắn, rồi Thời Thanh Ninh thoát khỏi giao diện Wechat, video mà Phó Ngôn Thần gửi cho cô lúc trước chính là bằng chứng.

Ánh nắng nhạt buổi sớm.

Lúc Phó Ngôn Thần mở cửa, chỉ thấy Thời Thanh Ninh đứng bên ngoài, mặc một chiếc áo màu lam nhạt, phía dưới là quần jean bó sát, thấy anh đi ra lập tức thay đổi thái độ vô cùng nịnh nọt mỉm cười, trên tay là một cốc nước sôi để nguội.

"Dậy rồi à? Tối qua ngủ ngon không? Sáng sớm uống một cốc nước rất tốt cho cơ thể đấy!" Nói xong, cũng không đợi Phó Ngôn Thần mở miệng, Thời Thanh Ninh đã nhét cốc nước vào tay đối phương. Ngay sau đó lại mỉm cười như hồ ly: "Đồ vệ sinh cá nhân của cậu tôi đã chuẩn bị xong rồi, à, sáng nay có món sủi cảo cậu thích đấy."

Không vạch trần lời nịnh nọt của Thời Thanh Ninh, Phó Ngôn Thần nhận lấy hết, đi vào phòng vệ sinh, thấy trên bồn rửa mặt để một chiếc bàn chải đã lấy sẵn kem đánh răng, còn có sữa rữa mặt cho nam chưa mở, môi mỏng nở nụ cười cực nhạt.

"Chị, em ngửi được mùi thơm của sủi cảo Tôn Ký, quả nhiên vẫn là chị yêu em nhất." Cố An Lan bị đói tỉnh, lúc mở to mắt, cái mũi thính như chó đoán rất chính xác bữa sáng hôm nay.

Cậu ấy vừa mặc quần áo vừa mở cửa, lấy tốc độ chạy một trăm mét vọt vào phòng ăn, nhưng tay còn chưa đυ.ng tới món sủi cảo yêu quý thì đã bị đánh một cái lên mu bàn tay:

"Chị điên à, sao lại đánh em." Cố An Lan lên án, vươn cái tay nhỏ bé của cậu ấy ra một lần nữa, suýt nữa lại bị đánh, nhưng lần này cậu ấy chuồn rất nhanh.

Thời Thanh Ninh trừng mắt nhìn em trai một cái, bưng bát lên giấu sau lưng, chững chạc đàng hoàng mở miệng: "Tránh ra một bên, cái này không chuẩn bị cho em."

Không phải chuẩn bị cho cậu ấy!

Bà chị mình cũng không ăn món đó, không phải là cho.. Cố An Lan tức giận, hậu quả khá là nghiêm trọng, bắt đầu ra tay tranh giành, giọng điệu còn vô cùng giận dữ: "Bất công, bà chị thay đổi rồi, có phải đã quên ai mới là em trai chị không!"

Dựa vào đâu mà lại đi mua sủi cảo cho Phó Ngôn Thần chứ! Mặc dù Tôn Ký không ở gần nhà, nhưng gần đó có một trường cấp hai, học sinh thường sẽ đến Tôn Ký mua há cảo để làm bữa sáng, cho nên muốn mua há cảo thì phải nhanh.

Cũng may, suýt nữa thì Thời Thanh Ninh đã không mua được, nhưng cháu trai của bà chủ lại giữ được một ít cho cô.

Thời Thanh Ninh hùng hổ nói: "Bảo em học tập thật tốt thì em không nghe, bây giờ không có ăn lại đổ tại chị à?"

"Chị, chị ngang ngược!" Cố An Lan á khẩu không trả lời được.

Hai chị em "chém gϊếŧ" nhau ở phòng ăn, Phó Ngôn Thần đi ra nghe được một câu như vậy: "Ngoan nào, lát nữa Phó Ngôn Thần ăn còn thừa thì sẽ cho em ăn." Nhận thấy ánh mắt như dao đâm của Cố An Lan, trong lòng anh vui vẻ.

Hôm nay thỏ con rất ngoan.

Có thể luôn ngoan như vậy.. Cũng không tệ lắm.

Danh tiếng của Diêu Hoa ở trường không hề tốt đẹp gì, nhưng cậu ta có một biệt hiệu "Gì cũng biết", cách thức liên lạc của thầy trò toàn trường, trên cơ bản cậu ta có hết.

"Chị Ninh, nếu không thì để anh em giải quyết chuyện này thay cậu?" Diêu Hoa càng sùng bái Thời Thanh Ninh hơn, ngay cả khi nói chuyện với cô trong mắt cũng lấp lánh ánh sao.

Thời Thanh Ninh lưu số điện thoại mà mình cần lại, từ chối Diêu Hoa: "Tấm lòng này tôi nhận, chuyện của Tả Lâm tôi tự mình xử lý, phải rồi, còn có chuyện cần nhờ cậu, chủ đề trên diễn đàn trường học hôm đó, cậu có thể tìm ra được ai không?"

Trong lòng cô nghi ngờ một người, chỉ tiếc là không có chứng cứ.

"Không thành vấn đề, chuyện này để tôi làm!" Diêu Hoa vỗ ngực cam đoan.