Chương 15

(13/12/2020)

_______________

...

Tarn vào đến bếp thì vờ giữ im lặng và cậm cụi tiếp tục chế rau củ để chị không giận mình nữa... Còn Bungah thì sợ cô giận thật nên cũng chẳng dám mở lời trách móc gì thêm...

Lúc này, Yo bay từ ngoài vào bếp mà miệng cứ ríu rít:

"Mẹ ơi! Cho con làm phụ với!"_ Yo đi ra sau lưng Bungah và đưa tay lên lay nhẹ vai chị.

"Con đâu biết gì về chuyện bếp núc chứ? Lỡ bỏng hay đứt tay thì sao đây? Thôi con ra ngoài ngồi chơi đi..."_ Bungah từ chối.

"Không! Con lớn rồi chứ có còn bé nhỏ gì nữa đâu mà mẹ sợ con bị này bị nọ chứ?... Con lặt rau nha mẹ?"_ Nói rồi anh chạy đến cạnh Tarn tìm rau để lặt.

"Yo..."_ Bungah nhìn theo Yo mà thở dài.

"Không sao đâu chị, em chỉ Yo làm cho!"_ Tarn vui vẻ đồng ý.

Thế là Bungah chỉ biết đứng đó mà cười trừ... Có vẻ như thằng nhóc nhà chị đã biết lớn rồi nhỉ? Biết xuống bếp nấu nướng phụ mẹ chứ không còn tư tưởng phong kiến "bếp núc là chuyện của phụ nữ" như thằng cha nó nữa rồi.

Vừa lặt rau Yo vừa tò mò mà dò hỏi chuyện của Tarn với mẹ mình:

"Em lúc này biết nhiều thứ nhỉ? Học được bao nhiêu món từ mẹ rồi?"

"Nhiều lắm... Mẹ anh luôn sáng tạo món mới nên chắc là cả đời này em cũng không học hết được..."_ Tarn nhúng vai cười.

Một câu dạo đầu để mở lời cho Yo nhiều chuyện... Anh nghía nhẹ Bungah , thấy chị có vẻ như không để ý... Thế là anh híp mắt lại rồi hỏi thật khẽ vào vấn đề chính mà anh thắc mắc:

"Thế... Mẹ có cho em tự do không? Hay... Giám sát em như bố với anh đã từng?"_ Ánh nhìn đầy tò mò... Gương mặt anh cũng đột nhiên biến thành "tôi" lúc này... À không! Ý tôi là : thành chị Tám á!

Tarn bật cười nhưng cố không thành tiếng khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Yo... Cô hiểu rõ là vì sao anh muốn biết và muốn biết chuyện gì?... Chung quy là... Phụ nữ yêu nhau... Thì có gì khác so với phụ nam yêu phụ nữ?

Nhưng chuyện giữa chị với Tarn cũng như bao đôi nam nữ yêu nhau khác...Vậy nên Tarn cũng chẳng có gì phải ngượng để bật mí cùng anh:

"Mẹ không có quản em... Mẹ chưa bao giờ hỏi tiền của em... Em có quyền chi tiêu thoải mái... Tại em sợ mẹ lo nên mới chủ động để mẹ đứng tên ủy quyền sổ tiết kiệm của em... Là em tự nguyện á!"_ Tarn cười khúc khích khi Yo nghĩ nhiều hơn cô tưởng.

"Thế sao? Vậy mà anh cứ tưởng mẹ ghen như ghen bố anh ngày xưa á! Rồi quản thúc hết mọi thứ từ em!"_ Anh có chút... Hổng tin cho lắm!

"Không có! Mẹ thương em lắm... Cái gì cũng mua cho em, quần áo giày dép, túi xách... Hay là cái Iphone 12 pro max này nè!"_ Nói đến đây thì Tarn vội lấy điện thoại mới ra khoe với Yo.

"Trời ơi! Mẹ sang quá!"_ Yo cầm điện thoại Tarn lên mà suýt xoa ganh tị.

"Nhưng... Mẹ không bao giờ mua trang sức cho em..."_ Tarn đang ngon trớn nên đã lỡ miệng kể tút tuồng tụt về chị cho Yo nghe.

"Thế sao? Kỳ vậy? Anh là con trai nên hồi nhỏ mẹ mua mọi thứ cho anh trừ trang sức là đúng rồi... Còn em là con gái thì chắc chắn phải là trang sức đi đầu chứ?"_ Yo khó hiểu trước điều Tarn vừa chia sẻ và máu "A_tờ"(*) trong anh cũng lên theo!

_____

Chú thích:

Tác giả chơi chữ:

(*) A_tờ = Eight : tiếng Anh khi chúng ta đọc là "A_tờ"... Nhưng âm T nhẹ...

______

.

Tarn nhìn Yo mà chu môi rồi đáp thật khẽ:

"Anh không hiểu thật sao?... Thì... Em đoán là mẹ sợ em đem bán chúng đi rồi có quỹ đen và bỏ trốn đó mà!"_ Nói rồi Tarn nhỏ giọng hơn để tránh chị nghe thấy khi cô đang lỡ vô tình đoán trúng " tim đen" của chị á!

"Em đùa anh sao? Điện thoại mắc như thế này cũng đem bán được mà? Cái này mới ra nên rất đắt tiền đó!"_ Yo không chấp nhận sự thật này và chỉ tay vào chiếc iPhone 12 Pro Max của Tarn mà ganh tị!

"Bán?"_ Tarn nhúng vai trề môi nửa đùa nửa thật đáp:

" Làm sao mà em bán đây? E-mail, passwords của ID Apple được đăng ký trong máy em là mẹ anh tạo sẵn cho em đó... Em không biết mật khẩu thì làm sao mà bán đây? Nếu em nói đã làm mất thì mẹ sẽ khoá máy và nó sẽ trở thành cục gạch... Anh không biết điều đó sao?"_ Tarn lại khẽ hơn mà thì thầm chia sẻ.

"Chà! Anh có nghe qua... Nhưng không ngờ mẹ anh cũng chịu khó tìm hiểu công nghệ thật chứ hả!"_ Yo giật mình khi biết được nguyên nhân.

"Thì thế..."_ Tarn vui cười đáp rồi tiếp tục công việc đang dở trên tay mình, cô không hề có dấu hiệu buồn bã khi nói ra điều mà cô biết, chị cũng biết nhưng chẳng ai hỏi ai câu nào về điều đó cả.

Từ nãy đến giờ, khi thấy Tarn và Yo to nhỏ với nhau thì Pana đã chạy đến cạnh sau lưng của cả hai để nghe ngóng! Ông đã ít nhiều nghe được đoạn đối thoại nho nhỏ của "hai con" về mẹ mình... Cả hai đã quá chú tâm vào câu chuyện của họ nên đã chẳng để ý đến phía sau mình gì hết!... Vị trí ông đang đứng là ở giữa chị và hai người họ nên gương mặt đen thùi của chị cũng nằm trong tầm quan sát của ông! Có vẻ như hai người "có tuổi" này tuy đã già nhưng... Tai vẫn còn rất thính!

Một thoáng suy nghĩ bay ngang đầu Pana, thế là ông quyết định bước đến cạnh Bungah mà ghẹo chị chơi cho bớt xót của!

"Nhìn hai đứa nó giống như đang bàn về người mẹ của mình nhỉ? Tarn còn gọi hẳn bà là "mẹ" thiếu chữ "anh" khi tán ngẫu với Yo... Chà... Tarn nó kính trọng bà quá nhỉ? Sợ bà?... Hay... Vốn dĩ nó xem bà là mẹ chứ không phải người yêu ta?.. Còn bà thì sao? Coi người ta là gì?... Nói chứ... Nếu hồi trước bà muốn sinh thêm đứa con gái nữa thì tại sao không hỏi xin tôi? Biết đâu lúc đó tôi thấy bà tội nghiệp rồi cho bà một đứa nữa... Vậy thì bây giờ bà đâu cần phải đi nhận "con nuôi" để làm gì kia chứ?"_ Ông mỉa mai rồi cười trên nỗi đau chua lè đó của chị!

Chị nuốt giận mà nhỏ giọng chửi:

"Ông im đi! Biết gì mà nói chứ?"

"Trúng tim đem rồi à? Quạu! Quạu!"_ Pana lại cười thút thít thấy ghét hơn!

Từ nãy giờ chị thật sự có bực mình trong lòng thiệt khi nghe hai người họ rù rì về chị nhưng không phải là do chị thấy Yo và Tarn tâm sự quá thân thiết ở mức độ " trên tình bạn, dưới tình yêu" kia... Mà chị khó chịu là do cả hai người nói chuyện với nhau về chị cứ như là đang nói về mẹ của họ chứ không phải là về người yêu! Chị không vui với Tarn ở điểm này nhưng lại để ông chồng cũ của chị đón trúng mới đau chứ!

Lúc này Yo vẫn vô tư không để ý đến những chuyện đang xảy ra chung quanh mình và tiếp tục nhiều chuyện mà bàn vô:

"Vậy còn mấy thứ như giày dép, túi xách, quần áo? Mẹ mua nhiều quá em kẹt tiền thì có thể bán bớt vài thứ mà?... Chắc mẹ không nhớ nổi đâu?"_ Anh ra sức xúi giục con gái nhà người ta mà thật ra là con ghệ của mẹ mình làm điều xầm bậy á!

"Không được! Mẹ đếm đó!"_ Tarn lắc đầu trả lời thành thật.

"Thế sao?"_ Yo híp mắt lại nhìn cô đầy nghi ngại như thể... Tarn có nghĩ đến thiệt nhưng lại... Không dám làm!

Tarn cảm nhận được nên đã vội lên tiếng:

"Nhưng em không có ý định làm thế đâu, anh đừng giả vờ xúi bậy mà chia rẽ tình cảm của em với mẹ!"_ Tarn lườm anh cười tinh nghịch.

Pana nghe thế thì quay sang chị mà ra sức chọt tiếp:

"Thiệt tình! Bà đối xử tệ bạc với con người ta quá!... Mua đồ cho mà chơi đếm!... Trong khi Tarn thì rộng lượng vô cùng, con bé biết rõ bà như thế mà không hề chấp nhứt... Tôi nói chớ, con người bà ghen tuông bất chấp! Bộ ghen là đam mê của bà hay sao?... Yêu mà không tin?... Lạ!... Tôi thật thông hiểu sao Tarn nó chịu nổi được bà! Bây giờ ở đây đột nhiên tôi cảm thấy thương cho con bé quá!"

Nghe đến đây thì chị không thể tiếp tục câm nín được nữa! Chị giận quá chỉ thẳng con dao trên tay mình vào mặt ông rồi đưa xuống dưới:

"Ông còn nói nữa thì tôi hoạn ông luôn đó!"_ Chị nhìn ông bằng ánh mắt hình dấu á có kèm theo chút khói và lửa đạn! Gân cổ chị nổi lên không xót sợi nào!

Pana thấy chị càng tức giận thì ông lại càng tỏ ra bình tĩnh hơn, ông vờ kêu lên một cách hết sức thảm thiết đầy ấp sự giả tạo:

"Trời ơi! Bả đồi thanh toán bố kìa!... Hai đứa cũng kỳ! Hồi xưa là tình cũ của nhau thì cũng đừng có đứng gần nhau như thế rồi lại còn nhỏ to như vậy nữa kia chứ? Bả hiểu lầm hai đứa đang tâm tình rồi quay sang muốn "chém thớt cái gì cá giận giận quá" với bố nè!"_ Pana là vẫn còn chưa nhớ được câu tục ngữ Việt Nam mà chị đã nói á!

______

Tác giả:

Giận hết sức giận! Con ghim chú!😤😤😤

______

.

Vừa nghe thấy những điều dối trá đó, Yo và Tarn giật thót người rồi lập tức đứng xa nhau ra! Yo nuốt khan nhiều cái và chạy đến cạnh chị giải thích:

"Mẹ!.. Mẹ!.. Hai đứa con nói chuyện chơi thôi mà... Hông có tâm tình gì đâu mẹ!"

"Dạ phải! Em không có..."_ Tarn tái mặt lên tiếng nhỏ giọng rêи ɾỉ thanh minh ở phía sau lưng Yo.

Chị nghe thế thì vội vàng phân trần với "hai con"... À... Ý tôi là: con trai chị và con ghệ chị!

"Hai đứa sao thế? Mẹ đã ghen khi nào đâu? Tại sao hai đứa nghe lời ổng quá vậy? Ổng bịa chuyện mà hai đứa cùng tin sao?... Lão già chết tiệt! Ông đến đây chia rẽ tình cảm gia đình của tôi à?"_ Vừa dứt lời thì chị quay sang Pana mà lớn tiếng hơn ở câu cuối!

Tarn nuốt khan nhìn Yo gượng cười rồi mở lời đuổi khéo anh và Pana đi:

"Thôi... Anh với bố lên nhà trên đi... Ở đây để em với mẹ lo được rồi..."_ Nói rồi Tarn ra dấu thật khẽ để Yo kéo Pana ra nhà trước.

Yo lập tức gật đầu như thể ra hiệu là mình đã hiểu ý Tarn. Anh chạy đến nhanh tay kéo "ôn thần" của đời chị ra khỏi bếp và cũng đi theo ông lên nhà trên luôn vì anh sợ mẹ anh lại ghen với mình á!

Kể cũng lạ nhỉ? Nếu là hai năm trước thì... Người ghen phải là anh mới đúng chớ? Còn chị mới là người phải cảm thấy sợ!... Nhưng giờ đây mọi chuyện đã thay đổi như để minh chứng cho một sự thật hiển nhiên rằng: Thời gian có thể đánh tàn mọi thứ, chẳng hạn như : vật phải đổi, sao phải dời thì cục diện của ngày hôm nay có trở nên ngược ngạo như thế này đi chăng nữa âu cũng là do con tác giả mà ra!...

Trớt quớt... Nhưng thay kệ! Mọi người không cần phải để tâm đến những điều tôi vừa chia sẻ! (T.T)"!

Bungah đứng đó nhìn theo bóng họ đã khuất mà chị vẫn còn cảm thấy ấm ức Pana lắm vì ông đã vu oan cho chị! Thở ra một cái, chị đưa dao lên cắt ngang cắt dọc con cá như thể đang trút giận vào nó trong sự im lặng đến đáng sợ đối với Tarn...

Tarn nuốt khan nhìn chị... Cô cho là... Có lẽ khi nãy những gì mình nói... Không chừng chị đã nghe thấy hết... Rồi... Rồi ghen?... Và giận mình sao?...

Suy tư trong giây lát... Cuối cùng cô quyết định mạnh dạn nhẹ nhàng bước đến ôm lấy Bungah từ phía sau rồi thì thầm vào tai chị mà dỗ dành:

"Chị... Giận em sao?"

Nghe Tarn mở lời thì Bungah chợt khựng tay lại:

"Không..."_ Chị trả lời có chút miễn cưỡng.

Vì thật ra thì chị giận thiệt... Chị giận Tarn vì cô gọi chị là mẹ khi cô trò chuyện với con trai chị... Còn nữa, khi nãy Tarn có bảo là:

"_ Anh với bố lên nhà trên đi..."_ Câu nói đó nghe sao thì chị vẫn cảm thấy ấm ức vô cùng... Xưng hô như thế chẳng khác nào... Chị là mẹ còn Pana là bố Tarn?

Muốn được người yêu tôn trọng mình hơn mức "vợ" thì chẳng phải là mẹ hay sao? Chính chị đã vội vàng cho là như thế rồi lại còn khẳng định với đọc giả của tôi một cách hết sức "bất chấp" và không cần biết họ có đồng thuận tán thành ý nghĩ đó với chị hay không mà?... Để rồi bây giờ Bungah lại đứng đây ân hận và tủi thân biết nhường nào?...

Bởi vậy ta nói... Tư tưởng của người từng làm mẹ như chị thật sự "rất mẹ" à nha!

À... Tôi không có ý chửi tục đâu... Chỉ là tôi muốn nói: do Bungah lớn tuổi hơn Tarn nhiều nên chị mới muốn Tarn tôn trọng mình theo kiểu đó á!

Chị đứng đó rồi bắt đầu thút thít... Nước mắt đã không còn kiềm lại được nữa và lặng lẽ rơi xuống... Bungah vội đưa tay lên lau đi những giọt lệ ưu sầu ấy...

Thấy chị khóc, Tarn càng xiết chặt vòng tay mình hơn nữa... Cô lo lắng rồi lại tiếp tục ra sức dỗ dành người thương:

"Em hồi nãy chỉ nói chuyện chơi với Yo thôi... Tụi em không có gì thật mà... Chị đừng có nghĩ ngợi lung tung... Với lại... Nếu mà lúc nãy em có nói gì không phải và để chị nghe được thì cho em xin lỗi... Chị đừng khóc nữa..."_ Cô nhẹ giọng nhận lỗi với chị.

Chị giận dỗi mà đẩy mạnh Tarn ra khỏi mình và chị cũng không còn có thể kiềm nén được cảm xúc của bản thân nữa rồi có hơi lớn tiếng với Tarn:

"Tôi nói rồi! Tôi không có ghen em với Yo! Tôi chỉ không thích em gọi tôi là mẹ như Yo ... Rồi còn cái gì mà :anh với bố! ... Pana là bố em khi nào vậy? Hả?... Em không thấy cách xưng hô của em với tôi và họ rất có vấn đề hay sao Tarn?"_ Tay chị rung lên bần bật... Chị khóc nhiều hơn khi trút hết nỗi lòng của mình.

Bây giờ thì Tarn mới giật mình lại và cô đã ngộ ra được nguyên nhân chị giận ... Quả thật là... Khi nãy... Cô nói chuyện vắn tắt với Yo nên... Đúng là thiếu mất một chữ rất quan trọng... Thay vì gọi chị là "mẹ anh" thì cô đã lỡ miệng gọi "mẹ" theo Yo cho tiện... Rồi còn kêu Pana một tiếng "bố" theo Yo thay vì cô nên gọi là "bố anh"!

Hít một hơi thật sâu, Tarn bước đến ôm chầm lấy chị... Một tay cô đặt ở eo, tay còn lại thì đặt phía sau đầu chị để giữ cho Bungah nhìn về hướng mình... Cô nhỏ giọng nhận lỗi:

"Em xin lỗi chị... Em vô ý quá... Em hứa là từ nay về sau em sẽ không xưng hô vắn tắt như lúc nãy nữa đâu... Chị đừng giận nữa... Em thật lòng không có ý chê bai chị phiền phức hay... Hay lớn tuổi gì hết... Tha lỗi cho em nhé!"_ Cô nhìn chị mà mắt cũng đỏ ửng lên và có chút cay cay nơi sống mũi mình vì xúc động...

Bungah nghe được điều ấy thì lập tức ôm chặt lấy Tarn rồi gục đầu vào vai cô mà khóc... Ít ra thì cũng phải như vậy chứ... Có những chuyện rất khó để mở lời mà trách móc đối phương vì không có cớ để bắt đầu từ đâu?... Em làm người ta buồn rồi ghim chặt vào trong lòng như thế này... Em... Sao lúc nào em cũng vô tư đến vô cùng như này kia chứ? Bắt người ta phải mở miệng mới chịu hiểu ra...

Ôm một lúc thì chị thôi không khóc nữa... Tarn cảm nhận được chị đã ngui giận nên cô nhè nhẹ đẩy chị ra rồi đưa tay lên lau nước mắt cho chị... Cô đưa tay giữ đầu chị hướng mắt về mình :

"Tuy em cũng là phụ nữ nhưng như thế không có nghĩa là cái gì phụ nữ nghĩ em cũng đều biết hết... Vì chẳng phải chúng ta sinh ra để một nửa còn lại của mình khám phá hay sao?... Một khi chưa hiểu hết về nửa kia thì người còn lại chắc chắn sẽ luôn muốn tìm cách để biết thêm nhiều hơn nữa... Có khi cả đời cũng chẳng thể nào giải mã hết được những điều bí ẩn đó của đối phương... Vậy nên nếu sau này em có làm chị buồn hay giận thì xin chị hãy mở lòng với em để em biết mình đã bỏ xót điều gì ở chị nhé..."_ Cô nhìn chị cười thật trìu mến.

Cũng phải! Tarn nói không hề sai... Chỉ tại chị sống nội tâm quá!... Nhưng chị trở nên như vậy cũng là do cuộc hôn nhân thất bại kia đã biến chị thành một người phụ nữ thật lạnh lùng và luôn chọn cách im lặng để cam chịu hết tất cả những khổ đau vào lòng mình vì không có ai để chị tâm sự và chia sẻ...

Bungah biết rõ là: "em không sai, chúng ta sai" nên chị đã cố thôi không khóc nữa mà ngoan ngoãn gật đầu với Tarn... Cô lập tức tỏ ra phấn khởi hơn khi thấy chị đã vui lại:

"Vậy chúng ta tiếp tục thôi!"_ Nói rồi cô vui vẻ định quay sang bếp để tiếp tục công việc đang dở thì Bungah đột nhiên kéo tay cô lại.

"Có chuyện gì ạ?"_ Tarn quay lại nghiên mặt nhìn chị đầy lo lắng.

Chị ngượng ngùng khó khăn cúi đầu mà nhỏ giọng với Tarn:

"Tôi... Xin lỗi..."

Tarn vô cùng bất ngờ rồi ngơ ngác nhìn chị trong sự khó hiểu:

"Chị... Không cần phải xin lỗi em... Là em sai trước..."

"Là... Chuyện... Tôi chưa từng mua trang sức cho em... Yo nói đúng... Em là con gái... Đương nhiên phải có thứ gì để đeo chứ... Vậy mà tôi..."_ Chị ngập ngừng không dám nhìn thẳng mặt Tarn.

Nghe thế thì Tarn liền bật cười thật lớn như để chị không cảm thấy có lỗi với cô thêm nữa:

"Em không để tâm chuyện đó... Nó không quan trọng!"

"Em... Em gạt tôi..."_ Chị không tin điều cô vừa chia sẻ.

"Em nói thật!... Nè... Có phải chị cảm thấy là chị đã ràng buộc em về mặt tài chính, đúng không?"_ Cô cười tinh nghịch hỏi.

"Ừm..."_ Chị gật đầu ừ nhẹ với gương mặt có lỗi vô cùng.

Tarn khẽ mỉm cười mà tiếp:

"Nhưng chẳng phải chị chưa từng yêu cầu em đưa tiền cho chị giữ hay hỏi hang em về bất kỳ điều gì liên quan đến tiền bạc và cũng không hề kiểm soát tài chính của em hay sao?"

Bungah im lặng rồi lại gật đầu lần nữa... Vì quả thật là như thế.

Tarn đưa tay nựng nhẹ lên má chị một cái:

"Là em tự ủy quyền sổ tiết kiệm của em cho chị, là em sợ chị sợ em bỏ trốn nên mới làm thế... Còn chuyện khi nãy em nói với Yo về những thứ chị mua cho em, đặc biệt về vấn đề về nữ trang là do em tự đoán và ngầm hiểu được nỗi lo lắng của chị với em chứ không phải em buồn hay để tâm đến chuyện đó... Không ngờ lại trúng thật nhỉ?..."_ Cô nhiu mắt lại nhìn chị cười trêu chọc.

Bị Tarn nói trúng tim đen của mình nên chị ngượng ngùng cắn nhẹ môi rồi e ngại và lại tránh ánh nhìn của Tarn...

Cô từ tốn tiếp tục nói một cách rất nghiêm túc:

"Em thật sự không có để tâm đến chuyện đó... Điều em quan tâm duy nhất đó là sức khỏe của chị... Em muốn chị an lòng và thoải mái hạnh phúc khi ở bên em... Vậy nên những gì đã nói khi nãy chỉ là điều em ngầm hiểu và chia sẻ nó với người bạn thân của mình mà thôi... Yo là con chị, là người trong nhà nên chuyện này em mới nói cho Yo nghe... Nếu chị không thích thì từ nay em sẽ không nói với bất kỳ ai hết... Được không? Hửm?... Đừng để tâm vấn đề đó nữa..."_ Cô nắm lấy đôi bàn tay chị mà lay nhẹ, giọng càng về câu cuối càng thêm phần nũng nịu.

Nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt Bungah... Không ngờ Tarn lại hiểu rất rõ chị và nghĩ nhiều cho chị đến như thế... Suốt mấy mươi năm qua chỉ có chị là quan tâm đến người khác... Không một ai trong gia đình nhỏ của chị để tâm đến chị... Vậy mà... Rồi khi Tarn đến... Em ấy đã vì chị mà làm rất nhiều chuyện và luôn nghĩ cho cảm xúc của chị trước tiên rồi mới đến bản thân mình sau...

Chị cứ nhìn Tarn mà im lặng khóc không thành tiếng... Thấy chị khóc nhiều, cô lại đau xót hơn:

"Chị đừng khóc nữa... Em khó chịu trong lòng lắm!"_ Cô đưa lên cố lau hết những giọt lệ đang thi nhau rơi xuống không ngừng trên má chị.

Trong giây phút mủi lòng đó, chị đã không kiềm chế được bản thân mình nữa mà ôm chầm lấy Tarn hôn thật say đắm... Tarn không hề bất ngờ, cô cũng nhẹ nhàng để đáp trả lại nụ hôn của Bungah như mọi khi... Nhưng cảm giác thì khi này khi khác... Vì với Tarn chẳng có nụ hôn nào mang cùng một cảm xúc giống nhau mỗi khi cô hôn chị... Có thể nói, cứ mỗi khi chạm vào môi chị thì cô luôn cảm thấy rất rất ngọt ngào và dạt dào hứng cảm với "tình yêu vượt giới hạn" về khoảng cách tuổi tác, vị thế và gia cảnh này...

Cũng đúng vào lúc mà người ta đang ngon ăn và ăn rất ngon miệng nhất này thì... Người đàn ông mà ai nghe tôi nhắc đến cũng đều " bực hết cả mình và bực luôn cả mẫy" kia quay vào bếp để tìm đá ướp rượu uống...

Bước chân âm thầm và hết sức lặng lẽ... Rồi khi Pana đi đến trước cửa nhà bếp thì ông "phát hiện" ra có một đôi "nữ-nữ" đang hôn nhau đắm đuối! Theo phản xạ thì ông định la lên nhưng bàn tay "biết đều" kia của ông đã nhanh hơn não và miệng ông! Nó được đưa lên một cách vô thức và đúng lúc để bịt chặt miệng ông lại!

Ông vừa sợ hãi vừa bụm chặt miệng mình rồi đi lùi về sau thật khẽ... Rõ ràng là... Có chút nuốt không trôi với điều ông đã thấy... Nhưng... Như mọi người thấy đó, ông cũng chịu khó biết đều hơn đọc giả tôi nghĩ... Thế là cuối cùng thì Pana đã lẵng lặng nhăn mặt mà chuồng đi chỗ khác cho người ta tự nhiên... Hôn hít...

Vừa đi lên nhà trên ông vừa càu nhàu thật khẽ để chỉ mình ông nghe thấy:

"Thiệt hết biết nói! Nhà có khách mà còn này nọ... Không biết lúc không có người thì... Hai người còn thế nào nữa đây?... Có khi nào không bận gì luôn hông ta?"_ Ý nghĩ gian tà thoáng ẩn hiện trong tâm trí Pana!

________

Tác giả:

Ê! Cái này chú bậy à nha! Chú già dê nên mới nghĩ ngợi lung tung như thế!... Tarn và chị không phải loại người phóng đãng như chú mà chú lại nghĩ đến mức đó chớ! Chị có tuổi rồi đương nhiên là phải biết kỳ! Còn nữa, cả hai cũng đâu phải con nít choi choi muốn tìm hiểu sự đời mà chơi trò "mát mẻ" đó kia chứ?😤

Nhưng...

Ổng nói cũng có lý...🙄

Nhà chỉ có hai người... Mà toàn là phụ nữ... Không "bận" gì cũng có sao đâu?...😗

Biết đâu chừng là .... Không lẽ thiệt sao ta?😳😳😳

Thiệt tình! Chú quá đáng! Dám suy diễn cho tôi suy nghĩ tầm bậy không hà!😤😤😤

Ghim chú thêm lần nữa!😠

Cái đầu gối: chết ông chưa! Cho ông chừa! Một tập mà bả ghim ông 2 lần thì cũng mệt lắm à nha!😏

___________

.

Thấy Pana nhăng nhó mặt mày đi lên tay không,Yo

bước đến hỏi:

"Bố lại cãi nhau với mẹ nữa à? Hầy! Đã con nói là để con xuống lấy cho mà!"_ Vừa trách ông anh vừa quay lưng xuống nhà dưới.

Ông vội vã ôm Yo kéo lại:

"Con à! Đừng!"_ Pana nhăn mặt lắc đầu liên tục.

"Sao thế ạ? Rượu Vang mình đem đến giờ ướp đá lát mới có rượu lạnh uống chứ bố?"_ Yo khó hiểu trước cử chỉ lạ lùng của Pana.

Ông khó khăn mà mở lời ngăn Yo đi xem phim "thực tế thật":

"Thôi khỏi, mình uống vậy đi con... Bố thích thế á!... Với lại... Giờ con xuống cũng không có đá để lấy đâu!"

Yo nhìn bố mình mà gãi đầu khó hiểu? Sao lại như thế được chứ? Nhưng khi anh chưa kịp hỏi thì Pana đã nhanh tay kéo Yo ra sân, vừa đi ông vừa càm ràm thật nhỏ giọng:

" Ở dưới nóng lắm nên cái gì cũng tan chảy... Ra sân ngồi hóng gió cho bớt nóng nha con!"_ Pana là đang có lòng tốt để giúp cho con trai mình tránh thấy mấy cảnh "người lớn" giữa mẹ anh và "người yêu cũ có người yêu mới" của anh á!

"Bố mới nói gì thế ạ? Con nghe không rõ?"_ Yo không nghe được những gì Pana vừa nói nên hỏi lại.

"Không có gì hết! Mình ra ngoài cho nó mát nha con!"_ Ông đỗ mồ hôi hột khi ra sức giấu diếm bí mật "hết sức nóng" dưới gian bếp kia của Tarn và chị!

...

_____________

Ở dưới bếp...

Dứt khỏi nụ hôn trên bờ môi chị một cách đầy lưu luyến, Tarn đưa tay vén tóc chị lên:

"Mình tiếp tục thôi, không thì trễ lắm mới được ăn tối đó!"

Chị nhìn cô cười bẽn lẽn rồi quay lại với những thứ đang dở dang trên bàn và Tarn cũng thế.

Bất chợt chị khẽ lên tiếng:

"Mai... Chúng ta đi thương xá nhé... Em... Em thích nữ trang nào thì tôi mua tặng em..."

Tarn nghe thế thì bật cười ha hả:

"Chị dễ dụ vậy? Nói mấy câu là muốn mua vàng cho em đeo rồi sao?"

"Gì chứ?"_ Chị chu môi nhìn Tarn mà dỗi.

Thấy thế thì Tarn vội bước đến hôn lên má chị một cái rồi gác càm lên vai chị thì thầm:

"Em đùa mà... Nhưng... Nếu chị thật lòng muốn thế thì sinh nhật em chị hẳn tặng... Em muốn chị tạo bất ngờ cho em... Mà... Không nhất thiết phải là vàng... Chị có thể tặng kim cương hay đá quý các loại cũng được ạ!"

"Em khôn nhỉ?"_ Bungah cười rồi đưa tay lên véo nhẹ vào một bên dái tai Tarn.

"Không thế thì làm sao em dụ dỗ được chị đây?"

"Thấy ghét quá!..."_ Chị ngượng ngùng.

"Ghét em? Nếu chị ghét em mà yêu em thì chị cứ việc ghét em... Còn chị thương em mà không yêu em thì em không chịu đâu!"_ Tarn lại ôm chị lần nữa từ phía sau mà hôn lấy hôn để!

"Thôi mà! Em đàng hoàng một chút đi... Để hai cha con kia thấy được thì kỳ lắm đó!"_ Chị đỏ mặt đẩy Tarn ra.

Tarn hí hứng mà nhào đến ghẹo chị tiếp!

Thế là hai người phụ nữ này cứ đùa qua giỡn lại như thế ở trong bếp mà quên hết không gian và thời gian đang lặng lẽ trôi qua chung quanh mình...

...

_____

Trong khi hai người đàn ông kia thì ngồi ngoài sân uống nước lã hít không khí để chống "đói"...

"Bố ơi... Mẹ với Tarn không biết có giận nhau hay không nữa?... Nãy giờ cũng hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà cơm nước vẫn chưa xong... Hông mấy để con xuống thăm chừng... Con lo cho mối quan hệ của họ sẽ bị sứt mẻ vì chúng ta mất!"_ Nói rồi anh lập tức đứng dậy và quay gót vào nhà sau.

Pana sợ hãi lập tức kéo tay anh lại:

"Mày không phải lo! Mẹ mày với Tarn không có cãi nhau đâu... Chẳng qua... Chắc là nấu nhiều món quá nên mới lâu như vậy... Cứ ở đây nói chuyện với bố đi!"

"Nhưng... "_ Yo do dự.

"Không nhưng nhị gì hết! Giờ mà mày xuống đó thì chỉ vướng tay vướng chân cản trở họ mà thôi!... Tóm lại bố bao mày là họ đang hạnh phúc dưới bếp lắm á!"_ Ông nuốt khan mà cạn lời giải thích!

Yo đứng đó ngẫm nghĩ một hồi thì quay về chỗ ngồi... Có lẽ bố anh nói đúng... Giờ anh mà xuống thì mẹ lại ghen.... Còn bố anh mà xuống đó thăm chừng thì có lẽ ông lại cãi nhau với chị?... Thôi thì đợi thêm một lúc nữa... Nếu họ có chuyện thật thì chắc hẳn là Tarn phải chạy lên cầu cứu anh rồi....

Nghĩ đến đây thì anh mới chịu bỏ qua ý định đi "làm phiền" Tarn với chị...

Nhưng người thảm nhất hiện giờ là Pana... Vì... Ông có mắc vệ sinh... Và đương nhiên là muốn vào nhà để giải quyết... Tuy nhiên... Ông lại sợ hai người phụ nữ kia xuất hiện đâu đó trong nhà và nhỡ như... Nhỡ như họ đang dính chặt vào nhau... Thì mặt mũi cả ba người lúc đó khi nhìn nhau sẽ thế nào đây?...

Vậy là ông đành ép lòng mình "biết đều" và "nín để chịu trận" chứ biết làm sao bây giờ đây chứ hả?

Hầy... Cũng do chính Pana có đầu óc "thiếu trong sáng" và "có tật giật mình" nên cái gì ông nhìn cũng thấy "méo méo" làm sao á!

...