Chương 1

Trong ký ức của Virginia vẫn còn in hằn hình bóng của người thiếu niên nọ. Chàng có gương mặt hoàn mỹ như thiên sứ, và một cặp mắt xinh đẹp khác hẳn người thường. Đôi mắt ấy không có lòng trắng mà phủ mình trong sắc hổ phách sâu thẳm của tròng đen, mỗi khi chàng chớp hàng mi cong, hai ô cửa tâm hồn sẽ phản chiếu ảnh ngược của cả thế giới.

Chàng luôn khoác trên mình bộ đồ giản dị mà sạch sẽ, lẳng lặng ngồi đọc sách dưới gốc đại thụ ở trong rừng. Vì chàng không nói, mà cũng chẳng bận tâm đến lời nàng, nên nàng luôn phải cầm tay chàng và viết điều mình muốn bày tỏ vào lòng bàn tay chàng.

Chỉ những lúc ấy chàng mới bằng lòng lắng nghe tâm tư của nàng, thi thoảng viết những câu đáp ngắn ngủn trên lòng bàn tay nàng. Mỗi khi được chàng đáp lời, nàng sẽ cảm thấy hết sức sung sướиɠ.

Một ngày kia, sau khi Virginia nhận ra mình không thể đảm nhận nhiệm vụ phát quà Giáng sinh, nàng vừa khóc vừa lang thang khắp rừng, cuối cùng lạc bước trong chốn hoang sơ. Khi màn đêm buông xuống, cánh rừng dẫu thân thuộc cỡ mấy cũng trở nên tối tăm và đáng sợ. Vào khoảnh khắc nàng hoang mang và bất lực nhất, chàng hiện thân sau bóng cây dưới ánh trăng tỏ, đó là lần đầu tiên nàng trông thấy chàng ở một nơi khác ngoài gốc đại thụ.

Chàng chủ động cầm tay nàng, hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra, nàng thút thít đáp, một khi bước ra khỏi làng Giáng Sinh thì nàng là kẻ mù đường chính hiệu, thế nên nàng cần tìm một chú tuần lộc giỏi dẫn đường để có thể phát hết những phần quà nàng phụ trách đến bên giường các bạn nhỏ trước khi ánh bình minh của ngày Giáng sinh ló dạng.

Tuần lộc chuyên làm những công việc đòi hỏi thể lực, chú tuần lộc dẫn đầu đàn được mọi người dân trong làng Giáng Sinh gọi là “Rudolph”. Sở dĩ Rudolph có cái tên ấy là bởi nó cực kỳ hiếm gặp, dù đã tìm đến tất cả những đàn tuần lộc sống trong cánh rừng, nàng vẫn chẳng kiếm được một con tuần lộc như vậy.

Hiện đã sang đông, Giáng sinh năm sau là thời điểm nàng trưởng thành, dù có tuần lộc con là Rudolph tương lai được sinh ra vào chớm xuân thì nó cũng chưa đủ trưởng thành để có thể kéo xe trượt tuyết khi đông về. Từ thuở thơ bé, nàng đã hằng ước mong được trao quà đến những em nhỏ đón chờ quà Giáng sinh trong mỗi đêm Chúa chào đời một khi nàng trưởng thành, chỉ e mộng tưởng sắp sửa tan tành.

Nếu năm nào nàng cũng không tìm được Rudolph thì sẽ vĩnh viễn không thể đi phát quà, thiếu một người phát quà đồng nghĩa với việc lễ vật không thể đến tay nhiều em nhỏ, các em sẽ thất vọng, sẽ buồn rầu, sẽ nói Ông già Nô-en không có thật.

Nhưng Ông già Nô-en có thật đấy chứ! Đôi khi ông sẽ lạc đường, hoặc thậm chí là không tìm được tuần lộc phù hợp, song ông thực sự sẽ đi tặng quà cho các em nhỏ!

Virginia sướt mướt kể cho chàng hay, rồi bất chợt nghĩ mình hẳn nên viết cho chàng đọc, bởi khi ấy nàng vẫn tưởng rằng thính lực của chàng có vấn đề.

Vậy mà sau khi nàng nói xong, chàng lại từ tốn viết vào lòng bàn tay nàng: “Ở tận cùng rừng rậm có một con hươu khổng lồ, nó đã sống rất lâu, biết rất nhiều chuyện, tuy nó không phải tuần lộc nhưng có lẽ có thể giúp được cô.”

Virginia nhìn chàng có chút bối rối, chàng chỉ lạnh nhạt yêu cầu nàng tiến về phía trước, nàng sẽ không mất nhiều thời gian để gặp được chú hươu kia. Nàng lướt qua đôi mắt của chàng, cúi đầu suy ngẫm trong chốc lát rồi mới ngẩng đầu lau nước mắt, nơm nớp hỏi: “Nó sẽ là Rudolph của tôi sao?”

Đôi mắt chàng thiếu niên lóe lên tia sáng lạ kỳ, tràn ngập vẻ khát khao, thật lâu sau, chàng nở nụ cười bí hiểm, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay nàng: “Nó sẽ không bị khống chế bởi bất kỳ kẻ nào.”

Chàng dừng lại, rồi tiếp tục mơn trớn: “Trừ phi cô có thể thuần hóa nó.”

“Thuần hóa nó?”

“Đúng vậy.” Một tay chàng nắm tay người thiếu nữ, tay kia thận trọng viết vào lòng bàn tay nàng: “Chỉ cần cô bằng lòng, bằng lòng trả một cái giá thật lớn.”