Chương 140

Đoạn đối thoại của Chủ Công và Tiểu Kiều bị thanh âm tru tréo của Úy Lam đánh gãy, hai người cùng nhìn anh ta, chỉ thấy anh ngốc điên cuồng nhảy tưng tưng gào lên, “Tôi là 250 (đồ ngốc), tôi là 250 (đồ ngốc), 250 (đồ ngốc) là tôi a!”

Bạch Mặc định cướp lấy số thứ tự của Úy Lam, còn chơi xấu hét lên, “Tôi mới là 250 (đồ ngốc), tôi là 250 (đồ ngốc).”

Úy Lam không chịu thua, “Cái quần què á, 250 (đồ ngốc) là tôi, tôi là 250 (đồ ngốc) hàng thật giá thật, tôi có số thứ tự, tôi có tem chống hàng giả!”

Khóe mắt Chủ Công giật giật, bỗng thấy cực kỳ thông cảm với Phong Phồn.

Lúc này trên màn hình lớn đã hiện ra con số 250 to đại biểu cho người trúng phần thưởng đặc biệt. Úy Lam bùng nổ sức mạnh mê tiền cuối cùng đã chiến thắng được Bạch Mặc, cười tít cả mắt chạy lên lãnh thưởng, đám tuyển thủ bên dưới la ó tố cáo quy tắc ngầm, có mờ ám, rút thăm có sắp đặt… các kiểu.

Úy Lam giật lấy micro trong tay Bách Xuyên thách thức đám tuyển thủ, “Khẩu vị mấy người nặng dữ vậy ha, ai dám chơi quy tắc ngầm với tôi? Chỉ cần dám mở miệng, đêm nay tôi chính là của người đó.”

Đám tuyển thủ bên dưới xém phọt hết nước, hiển nhiên không có ai có hứng thú với lão già Úy Lam, chỉ có Tô Mạc Già hét lên, “Có thể dùng cừu non đội anh gán nợ!”

Úy Lam chân thành khuyên, “Tôi chỉ sợ cặn xương cốt của mấy cậu cũng không còn đâu, support nhà tụi tôi nhìn thì trắng trẻo nhưng bên trong bụng dạ đen tối lắm, đúng không Chủ Công?”

Thập Ngũ ngu ngơ hỏi một câu đầy mờ ám, “Chủ Công làm sao biết được, Chủ Công ăn Tiểu Kiều rồi à?”

Úy Lam nghiêm túc chỉ trích tên support vô sỉ của BJ, “Cậu có liêm sỉ không vậy? Support nhà tụi tôi còn là vị thành niên đó.”

Chủ Công lý trí khuyên nhủ Úy Lam, “Anh nhận thưởng xong thì lăn xuống đi.”

Úy Lam chìm trong niềm vui sướиɠ ẵm được giải thưởng đặc biệt đã thoải mái bung lụa không chịu xuống đài, anh ta nói với Chủ Công, “Tôi vẫn còn chưa phát biểu cảm nghĩ nhận giải cơ mà, giải đặc biệt đó, 88.888 tệ lận đó.”

Bách Xuyên ghét bỏ đẩy cựu đồng đội đi xuống, “Phần phát biểu cảm nghĩ đã hủy bỏ, cút cút cút cút cút.”

Úy Lam không tình nguyện bị Bách Xuyên đuổi xuống dưới, vừa đi còn vừa mắng Bách Xuyên, “Cái tên MC này thật chẳng ra làm sao cả!”

Nhìn hai lão tiền bối già đầu công kích nhau, đám người bên dưới cười không nhặt được mồm. Sau khi hoàn toàn đuổi Úy Lam ra khỏi phạm vi sân khấu thì Bách Xuyên mới khôi phục lại bộ dạng đứng đắn, “Rất vui vì buổi Họp thường niên năm nay của chúng ta đã sắp kết thúc một cách tốt đẹp, trò chơi đã chơi rồi, phần thưởng cũng đã trao, mọi người đùa giỡn nhau đủ rồi, tiếp theo là tới chuyện nghiêm túc đứng đắn, chắc là phần đứng đắn nhất trong hôm nay.”

Thanh Đường cười nói, “Xin cám ơn Liên Minh mỗi năm đều tổ chức một lần hội họp thường niên để các tuyển thủ có cơ hội giao lưu ngoài những trận đấu căng thẳng, vừa được thoải mái thả lỏng vừa được ăn uống ngon miệng. Và phần cuối cùng của ngày hôm nay, xin mời lên sân khấu người đại diện tựa game Liên Minh Huyền Thoại Giang Ánh Bạch, thay mặt Liên mình đọc diễn văn.”

Người làm trong giới eSport đều khá là trẻ tuổi, Giang Ánh Bạch cũng chỉ mới đầu 30, năm xưa từng thay Trung Quốc đoạt về chức quán quân thế giới ở một nội dung thể thao điện tử khác, sau khi giải nghệ thì bắt đầu tiếp xúc với League of Legends, vừa đυ.ng tới liền yêu thích, là một trong những người đầu tiên lúc chưa ai biết tới trò chơi này nỗ lực khiến nó trở nên phổ biến, hơn nữa còn là thế hệ bình luận viên đầu tiên của LPL.

Dù năm đó chưa có nhiều người biết tới Liên Minh Huyền Thoại, dù khi ấy có rất nhiều tựa game hot khác cười nhạo anh ta nhưng anh không hề nản lòng. Anh dùng thời gian 7 năm khiến cho tựa game Liên Minh Huyền Thoại từ không ai quan tâm biến thành trò chơi được hoan nghênh nhất hiện giờ. Hầu hết các tuyển thủ ở LPL đều rất thích Giang Ánh Bạch, anh vừa hài hước vừa thân thiện, hơn nữa mấy năm nay chưa từng vắng mặt trong các lần có đội tuyển nước nhà đi tham dự thi đấu quốc tế, chỉ cần nơi nào có đội tuyển thuộc LPL lên thi đấu thì nhất định sẽ có anh đi theo ủng hộ.

Giang Ánh Bạch hiếm khi mặc tây trang nghiêm túc, lúc anh đi lên sân khấu, toàn bộ tuyển thủ bên dưới đều vỗ tay nhiệt liệt. Bách Xuyên lịch sự đưa micro cho Giang Ánh Bạch, Giang Ánh Bạch cười ha ha nói, “Mọi người nể mặt chút nha, tôi sẽ nói nhanh thôi, đừng có ai bỏ về đó.”

Các tuyển thủ đùa giỡn làm bộ muốn đứng dậy chạy, Giang Ánh Bạch cũng đùa, “Đi đi đi đi, nhưng đi rồi thì đừng có quay lại đó.”

Bên dưới lại vang lên tiếng cười, Giang Ánh Bạch cũng cười theo, rồi lại thu liễm thần sắc nói, “Rồi không nói giỡn nữa, tiếp theo chúng ta sẽ nói chuyện đứng đắn nhé. Họp thường niên năm nay của chúng ta tổ chức hơi trễ chút, hiện giờ giải mùa xuân đã đi được ⅓ chặng đường rồi, vòng tới đã bắt đầu đối kháng khác bảng, hy vọng mọi người đừng lơi lỏng, phải luôn nỗ lực nâng cao trình độ, đây không chỉ là khẩu hiệu, cũng không phải mỗi năm nói một lần rồi thôi, mà là tâm nguyện lớn nhất của Liên Minh và tôi.”

Giang Ánh Bạch nói tiếp, “Mọi người đều biết, năm nay đối với LPL chúng ta rất đặc biệt, vòng chung kết giải vô địch League of Legends thế giới sẽ được tổ chức ở Trung Quốc, tôi muốn cùng mọi người đi khắp Thượng Hải, Vũ Hán và Quảng Châu, muốn cùng các cậu đi tới sân vận động Tổ Chim ở Bắc Kinh, muốn mỗi sân thi đấu của các tỉnh thành ở Trung Quốc đều có sự hiện diện của đội tuyển từ LPL. Tuy hiện nay giải mùa xuân còn chưa đánh xong, cũng không biết tới khi mùa giải kết thúc thì ba đội nào sẽ đại diện cho LPL xuất chinh, nhưng mỗi tuyển thủ đang ngồi ở đây đều có trách nhiệm vì mục tiêu này mà phấn đấu. Tuy trước mắt thành tích của LPL ở đấu trường thế giới không quá tốt, nhưng đó không phải lý do để nản lòng, tôi tin rằng mọi người cũng từng không cam tâm, chưa từng buông bỏ hy vọng. Trước giờ tôi chưa từng nói những chuyện đao to búa lớn, nhưng năm nay tôi muốn tùy hứng một lần, xin mọi người hãy giữ cúp quán quân ở lại với Trung Quốc, làm ơn.”

Giang Ánh Bạch nói xong, lại cúi người thật sâu với bên dưới, mà các tuyển thủ cũng đều đứng lên. Thành tích mấy năm gần đây của LPL ở đấu trường thế giới có thể nói là rất khó coi, cái khom lưng này họ chịu không nổi.

Thần sắc Bách Xuyên nghiêm túc nói với Giang Ánh Bạch, “Anh Giang, từ khi tôi mới bắt đầu đánh chuyên nghiệp anh đã đứng sau hậu đài cổ vũ cho chúng tôi, tới bây giờ cũng không biết đã qua bao nhiêu thế hệ tuyển thủ, anh vẫn đứng phía sau làm hậu phương cho họ. Nhân cơ hội này tôi cũng muốn thay mặt tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp LPL nói với anh một câu cảm ơn, cảm ơn sự hy sinh thầm lặng nhiều năm của anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho chúng tôi. Tôi tin rằng năm nay các tuyển thủ nhất định sẽ dùng hết sức để giữ cúp quán quân ở lại với Trung Quốc, chúng ta hãy cùng tiếp tục ủng hộ cho họ.”

Bên dưới không biết là ai gào to một tiếng LPL cố lên, sau đó càng thêm nhiều tiếng hô LPL cố lên, tiếng này nối tiếp tiếng kia, mang theo quyết tâm mạnh mẽ, mang theo khí thế không thể ngăn cản, có tân nhân mới ra mắt nghé con không sợ cọp, có lão tướng đập nồi dìm thuyền toàn lực cược một ván, đều là ý chí chiến đấu bất khuất, cũng là chiến hỏa bất diệt.

Tương Ngôn đứng cạnh Bạch Tịch nhỏ giọng nói với cậu ta, “Bạch Tịch, giờ cậu đã cảm nhận được chưa? Ý nghĩa tồn tại của LPL trước giờ đều không phải là hành gà giả ngầu lòi, đại khái chỉ khi ở trong trường hợp này nói ra mới không có vẻ giả tạo, ý nghĩa khi đứng trên sân thi đấu LPL là vinh quang, là mộng tưởng.”

Trước nay Bạch Tịch luôn cảm thấy Tứ Nguyệt cả ngày mơ mộng thật là có chút buồn cười, nhưng đến giờ này khắc này cậu mới hiểu và cảm nhận rõ ràng tâm tình của Tứ Nguyệt là như thế nào. Tứ Nguyệt năm xưa đã từng hăng hái trên sân thi đấu nhất định cũng đã từng trải qua những vinh quang đó, lúc này hẳn cũng đang đè nén trái tim đập bình bịch trong l*иg ngực. Tứ Nguyệt không sai, ngay từ đầu đã là mình sai, tất cả ý nghĩa của một tuyển thủ chuyên nghiệp khi đứng trên sân, chính là phải thắng, một đường thắng tất cả đối thủ cho tới khi chạm tới chức vô địch thế giới. Đó mới là giấc mộng của biết bao thế hệ tuyển thủ và fan thể thao điện tử.

Tương Ngôn nhìn Bạch Tịch, tiếp tục nói, “Có vài người chỉ cần bỏ ra một chút nỗ lực là có thể thành công, mà có một số người dù vất vả cố gắng thế nào nhưng không có thiên phú thì vẫn chẳng bằng ai. Bạch Tịch, đừng lãng phí thiên phú khiến người khác đố kỵ của cậu.”

Lúc Tương Ngôn Từ xưa giờ cao ngạo mắt cao hơn đỉnh không ai bì nổi nói ra những lời này, ánh mắt có chút ảm đạm, Bạch Tịch hiểu tâm tình của Tương Ngôn, cậu ta choàng tay khoác vai tuyển thủ dự bị kiêm độc phụ đội mình nghiêm túc nói, “Sáu người chúng ta là một, cùng đi lấy cúp thế giới.”

Choi Yoonhyun đứng bên kia Tương Ngôn phủi rớt cánh tay của Bạch Tịch đang khoác vai Tương Ngôn xuống, bật ra một câu Hán ngữ thành thạo, “LPL là một nhà, mọi người đều là người Trung Quốc, đừng chỉ ôm có một người, đồ hẹp hòi.”

———-

Sau khi buổi họp thường niên kết thúc, đội viên SSS và GG lại kéo nhau đi ăn BBQ, vì lần này rủ nhau đi đông quá không có phòng nào chứa nổi nên mọi người quyết định chia làm hai phòng. Nhóm huấn luyện viên Kiều Mục, Tứ Nguyệt, A Sầu và Air ngồi ăn uống không bao lâu đã cùng nhau rời đi, dù sao ngày thi đấu đã rất sát, thân là ban quản lý đội, họ còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, cũng có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian lãng phí trên bàn nhậu.

Khi Kiều Mục và Tứ Nguyệt trở lại căn cứ thì giải tán ai về phòng nấy. Tứ Nguyệt không biết lại chạy tới góc nào nghiên cứu đối thủ sắp tới, Kiều Mục thay quần áo xong thì đi tới thư phòng. Cửa thư phòng luôn không khóa, Kiều Mục vừa đẩy cửa lại đứng sững ở đó, có một người khác đang ở trong thư phòng của anh, người kia có khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, sống lưng thẳng bả vai rộng, còn có thanh âm trầm thấp dễ nghe, “Cậu đã về rồi!”

Kiều Mục có chút kinh ngạc hỏi, “Sao cậu lại tới đây, hôm nay ông chủ Tương không có việc bận sao?”

Tương Dư cười với Kiều Mục, đại khái anh ta không hay cười nên lúc này trên mặt cũng không nhu hòa đi bao nhiêu, khuôn mặt tuấn lãng mang theo nét lạnh lùng trời sinh. Tương Dư định đứng lên, Kiều Mục lại mở lời trước, “Cậu cứ ngồi đi, ông chủ Tương mà đứng lên chẳng lẽ tôi lại phải quỳ xuống?”

Tương Dư bị Kiều Mục chọc cho bật cười, Kiều Mục dựa vào cạnh cửa nói, “Chỗ này của tôi không có trà ngon đâu, hay là đi qua nhà hàng xóm để A Sầu pha cho cậu uống?”

Tương Dư vạch trần Kiều Mục, “Cậu biết rõ tôi sẽ bảo không cần, cho nên căn bản cậu không muốn đi.”

Kiều Mục mỉm cười đi vào phòng đóng cửa lại, kéo cái ghế dựa tới trước bàn làm việc ngồi xuống nói đùa, “Ông chủ hiếm khi tới thăm đội tôi lấy lòng còn không kịp, chỉ cần cậu nói một tiếng muốn thì tôi lập tức chạy sang bên đó, dù có cướp cũng phải mang trà về cho cậu.”

Nếu thật sự có lòng như vậy thì sao không tự mình chuẩn bị đi.

Tương Dư lười so đo với Kiều Mục, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi nhìn anh không lên tiếng, Kiều Mục híp mắt cười hỏi, “Tương Dư, sao cậu không hỏi hôm nay tôi có lấy được bao lì xì của cậu không?”

“Không được,” Tương Dư nhìn Kiều Mục, “Vận may của cậu luôn không tốt, lúc trước toàn đẩy cho tôi đi rút thăm.”

Kiều Mục bất đắc dĩ cười, “Đúng vậy, hình như vận khí tôi chả bao giờ tốt được.”

Kiều Mục cảm thấy từ lúc sinh ra tới giờ cuộc đời anh dường như không có giao điểm với hai chữ vận may. Từ nhỏ đến lớn, từ trò chơi đoán số đến rút thăm trúng thưởng, rút được luôn là cái bết bát nhất. Thậm chí ngay cả bốc thăm chia bảng đầu mùa thế mà cũng rơi vào bảng tử thần cho được, trong vòng LPL anh có biệt danh là “tay thúi”.

Lại sau đó có Tương Dư gia nhập đội CD, các đồng đội phát hiện người tên Tương Dư này chẳng những có tiền, có nhan sắc, có thiên phú, quan trọng nhất là vận khí vô cùng tốt. Từ đó về sau trọng trách rút thăm của đội CD được đẩy hết cho Tương Dư, sau đó có rất nhiều đội nửa đùa nửa thật tặng cờ khen thưởng qua, cảm tạ Tương Dư thay hung khí “tay thúi” tham gia rút thăm, để LPL vẫn là một mảnh trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.

Tương Dư đánh gãy hồi tưởng của Kiều Mục, mở miệng hỏi, “Cậu còn nhớ lúc cậu nói vận khí mình không tốt tôi đã nói gì không?”

Kiều Mục cười, “Cậu nói chia một nửa vận may của cậu cho tôi đó hả? Xem ra là không thực hiện được rồi, bằng không hôm nay tôi đã có thể lấy được giải đặc biệt. Đúng rồi, cậu đoán xem ai là người được giải.”

Tương Dư trả lời, “Không phải Phong Phồn là được.”

Kiều Mục bất đắc dĩ, “Cậu thật là…”

Ngoài cứng trong mềm.

Tương Dư tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên không tiếp lời Kiều Mục mà chuyển đề tài, “Tôi dùng máy tính của cậu chơi game một hồi, tài liệu trong đó không có đυ.ng vào đâu, hẳn là cậu không để ý nhỉ. Đừng hỏi tôi sao lại biết pass mở máy, đống password của cậu quanh đi quẩn lại có nhiêu đó, tôi thử vài lần đã mở được. Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính thôi.”

Tương Dư tự dưng nói một câu dài như vậy hù cho người duy nhất dám trêu ghẹo anh là Kiều Mục cũng nghiêm túc hẳn, Kiều Mục khó hiểu hỏi, “Chuyện gì?”

Tương Dư ngồi thẳng lưng mở lời, “Gần đây hẳn cậu cũng đã nghe được phong thanh, sang năm Liên Minh dự định áp dụng thể thức thi đấu sân nhà và sân khách, chuyện này đã được xác thực. Tôi muốn hỏi xem cậu định chọn chỗ nào làm sân nhà cho đội chúng ta?”

Kiều Mục không chắc lắm hỏi lại, “Cái này hình như không thuộc phạm vi của huấn luyện viên nhỉ? Hẳn là ông chủ phải quyết định chứ, hơn nữa tôi nghe nói các chiến đội khác đều đang thương lượng với phân cục của Liên minh ở các tỉnh thành để xem chuyển đi nơi nào mới thích hợp.”

Tương Ngôn quyết đoán nói, “Không cần thương lượng gì hết, cậu thích nơi nào thì quyết định nơi đó. Những thành thị có thể dùng làm sân nhà hẳn là đều có sản nghiệp của Tương gia, càng có quan hệ hợp tác với Liên minh, chúng ta không cần suy xét nhiều.”

Kiều Mục ra vẻ nghiêm túc hỏi, “Nơi nào cũng được?”

Tương Dư khẳng định, “Nơi nào cũng được.”

Kiều Mục lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Vậy chọn Tây Tạng đi, có ưu thế độ cao so với mặt nước biển, đội khách tới thi đấu còn phải đeo theo bình dưỡng khí, đi tới đâu đeo tới đó, có vẻ khá là vui mắt.”

Tương Dư cũng bị Kiều Mục chọc cười, anh có chút bất đắc dĩ nói, “Hẳn là nên để các đội viên nhìn thấy bộ dạng này của cậu.”

Kiều Mục trả lời, “Vậy không tốt đâu, tiền bối vẫn phải có chút nghiêm túc. Trở lại chuyện chính, cậu có ý tưởng nào để chọn chỗ làm sân nhà không?”

Tương Dư như ám chỉ nói, “Tất nhiên là tôi muốn sân nhà ở ngay Thượng Hải, có thể tiếp tục ở bên cạnh tôi.”

Kiều Mục làm như không nhận ra ẩn ý của Tương Dư, bình thản gật đầu đáp, “Cũng tốt, Thượng Hải giao thông tiện lợi, lúc phải tới sân khách cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”