Chương 33

Khương Ngọc Thư nghĩ thầm, nhớ anh à? Cô ở một mình tự do khỏi phải bàn.

Anh nói: "Trong hòm thuốc có thuốc cảm, em tìm thử xem."

"Tổng giám đốc Mạnh, anh xem phần văn kiện này..."

Khương Ngọc Thư nghe thấy bên cạnh anh có người, cô nói: "Ừm, không nói nữa, anh làm đi."

Khương Ngọc Thư cúp điện thoại, cô bước xuống giường. Mùa đông cô rất dễ bị cảm, có lẽ vì sức khỏe kém. Sau khi uống thuốc xong, cô thu dọn đồ đạc, đồ của cô ở đây không nhiều.

Cô đã tính ngày, còn khoảng mười lăm ngày ăn tết, chắc chắn cô phải về nhà sớm, chắc chắn Mạnh Cảnh Hòa sẽ ăn tết cùng người nhà.

Mạnh Cảnh Hòa cúp điện thoại, anh nói với người đang ngồi trên ghế salon: "Buổi tối tôi có việc, tôi không tham gia bữa tiệc của các cậu."

Nhậm Dật dựa vào ghế salon, dáng vẻ ung dung: "Chắc chuyện của cậu là ở bên cạnh Khương Ngọc Thư rồi."

Mạnh Cảnh Hòa cúi đầu nhìn văn kiện: "Cậu có thể đi được rồi."

Nhậm Dật nhíu mày: "Cậu biến thành kẻ trọng sắc khinh bạn từ khi nào thế."

Vẻ mặt của Mạnh Cảnh Hòa không thay đổi.

"Tốt xấu gì cũng xem như tôi là bà mai của hai người, cậu không khách khí với tôi chút nào cả."

Mạnh Cảnh Hòa chê Nhậm Dật ồn ào: "Lúc cậu kết hôn với Ôn Văn tôi sẽ chuẩn bị món quà thật to."

Nhậm Dật cười, trong nụ cười mang theo vẻ trêu chọc: "Có chuyện này phải nói với cậu để cậu chuẩn bị trước."

"Chuyện gì thế?"

"Ôn Văn nói với tôi, Khương Ngọc Thư có trúc mã, có lẽ cậu cũng biết. Cậu út nhà họ Hứa, Hứa Hằng."

Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa khẽ động, khóe miệng hơi cong lên.

Nhậm Dật nói tiếp: "Khương Ngọc Thư không phải người dễ dãi, tôi thấy tính cách cô ấy ấm áp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cậu phải đối xử tốt với cô ấy."

"Cậu lắm lời quá." Mạnh Cảnh Hòa mấp máy môi.

Nhậm Dật đứng dậy: "Tôi đi trước." Anh ta gật đầu giống như bị Mạnh Cảnh Hòa làm phát bực. Anh ta không nên đồng ý với Ôn Văn đi truyền lời, chuyện tình cảm của Mạnh Cảnh Hòa là anh ta mù mới xen vào.

Chớp mắt cách tết còn ba ngày, trên đường càng vắng vẻ hơn.

Nhóm thực tập trong đài truyền hình được nghỉ sớm, Khương Ngọc Thư lấy được tiền lương thực tập và một bao lì xì, tổng cộng sáu nghìn tệ.

Sau khi tan ca, cô cố ý đi siêu thị gần đó mua vài nguyên liệu nấu ăn. Sau ngày mai, cô và Mạnh Cảnh Hòa sẽ ai về nhà nấy để đón năm mới.

Bữa tối cô cố ý làm mấy món ăn, đều là món Mạnh Cảnh Hòa thích. Trên miếng khăn trải bàn trắng nõn dặt một đĩa tôm kho, một bàn cá hấp, còn có cải bẹ xanh mơn mởn.