Chương 31

Cứ như vậy, Hứa Hằng nắm tay cô đi về khách sạn. Lúc Hứa Hằng đưa cô về phòng, anh nói: "Ngọc Thư, hai năm tới không được yêu đương."

Khương Ngọc Thư ngẩn người.

"Cũng không được phép thích người khác!"

Khương Ngọc Thư không vui: "Em không thèm nghe lời anh."

Hứa Hằng bất đắc dĩ: "Vậy xem như anh van xin em."

Khương Ngọc Thư hơi ngẩng cằm lên: "Để em suy nghĩ đã."

Tối hôm đó, Khương Ngọc Thư ngủ không ngon giấc. Một là vì cô nói dối lừa bạn học của mình, cô không muốn lừa dối bọn họ nhưng cô không thể nói tình hình thực tế. Hai là cô có vẻ đã bị hấp dẫn bởi hành động của Mạnh Cảnh Hòa.

Lúc trước, ngoại trừ chuyện Mạnh Cảnh Hòa giúp cô trả món nợ hai mươi triệu, anh còn đưa cô một chiếc thẻ, chỉ là Khương Ngọc Thư chưa từng dùng một xu nào trong thẻ đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, sắc mặt Khương Ngọc Thư không tốt lắm. Cô giận dỗi với Mạnh Cảnh Hòa, anh rất biết làm loạn lòng người.

Cũng may, khi bài thi được phát ra, lòng cô đã bình tĩnh lại.

Chớp mắt đã qua ba ngày thi, cuối cùng khi thi xong, lớp trưởng nói: "Các bạn học, bảy giờ gặp ở Nguyệt Mãn Lâu."

Khương Ngọc Thư thu dọn balo, cô muốn đi đến thư viện trả sách, sẵn tiện mượn thêm mấy quyển sách mỹ thuật để mang về nhà. Lúc Tiểu Họa được nghỉ đông có thể đọc sách.

Bên kia, ba người bạn cùng phòng đang đợi cô, có lẽ hai người kia đã nghe Ninh Đan nói.

Trên đường đi, ba người liên học hỏi, dù sao tất cả mọi người đều tò mò không biết bạn trai của cô có dáng vẻ thế nào?

Khương Ngọc Thư ấp úng nói anh đã đi công tác rồi.

"Vì anh ta nên cậu mới bỏ học nghiên cứu sinh sao?" Dù sao lúc trước Khương Ngọc Thư một lòng muốn đi học tiếp.

"Cứ xem như thế đi, tớ muốn đi làm trước, như thế áp lực sẽ nhỏ hơn."

Ba người hiểu cô, dù sao trong bốn năm này Khương Ngọc Thư đã rất vất vả. Bọn họ được bố mẹ cho tiền sinh hoạt, mà cô thì phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt.

"Lúc nào dẫn anh ta đến gặp đi, chúng tớ làm chỗ dựa cho cậu! Cho anh ta biết cậu cũng có người bên cạnh, nếu anh ta dám bắt nạt cậu thì cẩn thận ba chúng tớ sẽ liều mạng với anh ta!"

Khương Ngọc Thư cười, trong lòng vô cùng cảm động: "Cảm ơn các cậu!"

"Đừng khách sáo, chúng tớ chỉ vì bữa tiệc thịnh soạn kia thôi."

Khương Ngọc Thư cười: "Tớ đến thư viện trước, một lát sẽ đến cửa hàng tìm các cậu." Cô nói xong nhấc chân chạy mất.

Ba người nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt khó hiểu.

Ninh Đan nói: "Cậu nhìn xem, từ đầu đến cuối cậu ấy không chịu nói, ngay cả ảnh chụp cũng không cho chúng ta xem."

"Yêu đương thì đơn giản, kết hôn mới khó, hoàn cảnh gia đình Ngọc Thư đặc biệt, có lẽ nhà trai sẽ tạo áp lực cho cậu ấy, không thì sao cậu ấy lại từ bỏ việc học nghiên cứu sinh chứ."