Chu Phạm bị Lý Thanh Minh đánh thức.
Cô không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong lúc ngủ đại não truyền đến thanh âm của Lý Thanh Minh, cô mở mắt ra nhìn thấy miệng Lý Thanh Minh giật giật: "Xe bị hỏng, chúng ta phải đổi một chiếc xe khác.”
Vài giây sau, hình ảnh đen trắng chậm rãi biến thành màu sắc, cảnh tượng trước mắt mới được nhuộm màu sống động.
Chu Phạm theo bản năng nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe dường như bị hỏng ở một nơi không có ai, không phải ở một đường phố nhộn nhịp, cũng không phải trên đường cao tốc.
Bầu trời tối tăm xung quanh không có ánh đèn hầu như không thể thấy rõ gì, chỉ có đèn pha của một chiếc xe khác được bật thắp sáng bên ngoài.
Trong khoảnh khắc này, Chu Phạm giường như nhìn thấy một người dựa vào một chiếc xe khác đèn xe chiếu lên thân hình mơ hồ của anh phác họa ra một thân ảnh cao lớn thon dài.
Nam sinh lái xe gõ cửa sổ xe, Chu Phạm mở cửa sổ. Nam sinh áy náy nói chiếc xe này thật sự bị hỏng bảo các cô đi một chiếc xe khác cậu phải chờ người của tiệm sửa chữa đến.
Chu Phạm cùng nam sinh nói mấy câu, Lý Thanh Minh mở cửa xe xuống xe trước, Chu Phạm theo đó cũng xuống xe.
Hai người nắm tay đi trong bóng đêm, một trận gió lạnh thổi tới bóng dáng cỏ dại lắc lư không ngừng phản chiếu trên con đường.
"Ở đây."
Bỗng nhiên lỗ tai Chu Phạm bắt được một giọng nói, cô theo phương hướng của âm thanh phát ra nhìn qua. Là người thân hình lưu loát cao lớn mà lúc trước cô ở trong xe đã nhìn thấy.
Hình như anh đang gọi điện thoại với ai đó, khẽ gật đầu, xương quai hàm góc cạnh sắc bén cứng rắn. Trong màn đêm u tối, càng thể hiện rõ sự sắc sảo của anh.
Chu Phạm rất nhanh nhận ra người này là Lương Thù Tuyển. Một tháng không gặp cô có chút kinh ngạc khi mình có thể nhanh như vậy nhận ra một người còn chưa biết tên.
Lý Thanh Minh hi hi ha ha cùng Chu Phạm nói chuyện phiếm: "Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên khẳng định đã đến rồi. Chúng ta đi sướm hơn hai người họ, ai ngờ người đến sau lại là hai chúng ta.”
"Vận khí không tốt." Chu Phạm nhìn anh, nói chuyện tối nay xe bất ngờ bị hỏng.
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta thật sự vận khí không tốt." Lý Thanh Minh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra xem thời gian một chút nhưng lại không thấy di động đâu, "Chết rồi, điện thoại di động của tớ còn để trên xe.”
Cô nhanh chóng xoay người, "Phạm Phạm cậu chờ tớ một chút.” Cô đi về phía xe Chu Phạm chuẩn bị đi cùng cô. Lý Thanh Minh quay đầu lại nhìn cô một cái: "Rất gần, anh đừng đi theo.”
Chu Phạm dừng bước nhìn Lý Thanh Minh. Đúng là chỉ có vài bước, cô liền bật đèn pin di động lên thay Lý Thanh Minh chiếu sáng con đường phía trước.
Ánh sáng đèn pin yếu ớt, mông lung. Chu Phạm vẫn định đi cùng Lý Thanh Minh, cô đang chuẩn bị dời bước chân thì nghe được một trận tiếng bước chân.
Bốn phía yên tĩnh.
"Lại đây."
Hai tiếng rõ ràng trầm thấp cắt ngang bầu không khí an tĩnh. Chu Phạm sửng sốt một giây ánh mắt giật giật.
Cô chỉ tay Lý Thanh Minh cầm điện thoại di động đi tới, nói: "Tôi đang chờ cô ấy.”Nói xong, Chu Phạm liếc mắt nhìn Lý Thanh Minh một cái, đem nguồn sáng của đèn pin đưa ra ngoài một chút. Một giây sau cô nghe được thanh âm từ tính thấp lại không chút để ý của người nọ.
"Tôi cũng đang chờ người."
Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn Lý Thanh Minh nhảy nhót đi tới.
Cô thì thầm với anh ta, "Vậy thì đi.”
-
Lý Thanh Minh có chút mệt mỏi, háo hức ngồi ở hàng ghế sau đôi mắt hoàn toàn nhắm lại.
Chu Phạm khi ngồi ở chiếc xe kia đã chợp mắt một lầm rồi nên bây giờ cô cũng không buồn ngủ. Hai tay cô chống cằm nhìn bóng đêm rực rỡ mê ly bên ngoài cửa sổ xe. Chiếc xe đi với vận tốc rất ổn định sau một thời gian, bọn họ đã dần dần rời khỏi vùng ngoại ô nơi không có người ở đi về phía trung tâm thành phố.
Đại học Tây Kinh cách trung tâm thành phố một khoảng cách khá xa, giữa hai nơi còn cách một vùng đất hoang hiếm khi có người ở.
Chiếc xe vừa rồi chính là cái neo bị ném trên mảnh đất hoang kia.
Trong xe không có ai nói chuyện chờ đến đèn đỏ cô thấy ánh mắt của Lương Thù Tuyển ngập tràn bóng tối, xương cổ tay lộ rõ, ngón tay xương rõ ràng thoạt nhìn cứng nhắc hữu lực.
Góc nghiêng như ẩn như hiện trong bóng tối. Lúc lái xe, bàn tay to của anh cầm vô lăng, động tác kiệt ngạo lại bất tuân.
Chu Phạm nhìn thoáng qua liền dời đi.
Sau khi đến nhà hàng Trình Tử Kim chọn, Lương Thù Tuyển nghiêng đầu nhìn hai người ngồi sau, thanh âm nghe có vẻ lười biếng mang theo sự hỗn loạn trước sau như một của anh: "Đi rồi.”
Chu Phạm nhẹ giọng đánh thức Lý Thanh Minh. Lý Thanh Minh dụi dụi mắt, hai người xuống xe.
Lương Thù Tuyển đi ở phía trước, để lại bóng lưng kiêu ngạo lạnh thấu xương.