Lý Thanh Minh được xuất viện vào ngày 4 tháng 1. Sợ gia đình lo lắng, cô ấy đã không nói với gia đình về việc phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính của mình.
Ngày xuất viện, Chu Phạm mua hai bó hoa, một bó cho Lý Thanh Minh, một bó cho đàn chị thời trung học.
Sau khi đàn chị nhận được hoa, cong môi cười với Chu Phạm, nói bó hoa này rất đẹp.
Lý Thanh Minh thì vui vẻ đón lấy, chụp ảnh tải lên QQ. Kèm theo là: [Xuất viện, nhìn hoa thật đẹp!]
Khi đăng lên , cô đã chặn Lý Khinh Lâm người anh ruột cực kỳ nhiều chuyện của cô.
Thủ tục xuất viện của Chu Phạm là lúc 9 giờ sáng.
Bệnh viện vắng vẻ, thưa thớt người.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm.
Ánh nắng mặt trời lúc chín giờ vuông góc thành một đường thẳng, đập vào cửa sổ màu xanh đậm trong hội trường bệnh viện và chiếu một vài tia sáng nhạt xuống sàn nhà.
Lúc Chu Phạm làm thủ tục xuất viện, bác sĩ lại dặn dò vài câu.
Cô chăm chú lắng nghe, ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ trong lòng. Một lát sau, Chu Phạm đến phòng bệnh của Lý Thanh Minh thu dọn đồ đạc mang đi.
Hơn 10 giờ, Lý Thanh Minh được xuất viện. Hai người từ trên bậc thang hành lang của bệnh viện Trung tâm Tây Kinh đi xuống. Chu Phạm xách vali trở về trường học, họ chờ taxi trước cửa bệnh viện.
Khi xuống bậc thang bằng đá, Lý Thanh Minh ở một bên lẩm bẩm, nói năm nay gió lớn hơn so với năm ngoái.
Chu Phạm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, cười nói năm nay so với năm ngoái cũng sẽ may mắn hơn rất nhiều.
Khi Chu Phạm đang nghiêng đầu nhìn Lý Thanh Minh, dưới ánh chiều tà một chiếc xe màu đen đi ngang qua con đường nhựa rộng lớn, thân xe dài và sáng bóng, chiếc xe làm cô có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Cây phong ngũ giác mọc um tùm hai bên đường, những chiếc lá ửng đỏ bị gió thổi bay, xe màu đen, cây màu đỏ, xen lẫn trong tầm nhìn của Chu Phạm.
Cô nhận thấy chiếc xe đi đến bãi đậu xe bên phải của bệnh viện.
Bởi vì không phải taxi, Chu Phạm liền không chú ý nữa.
Chờ Lương Thù Tuyển bước đi tới, Chu Phạm mới ý thức được đó là xe của Lương Thù Tuyển.
Khó trách có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, dù sao cô cũng ngồi trên xe của Lương Thù Tuyển nhiều lần.
Lý Thanh Minh so với Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển sớm hơn. Khi nhìn thấy Lương Thù Tuyển, cô ấy liền phất tay chào hỏi.
Lương Thù Tuyển lười biếng nhìn Lý Thanh Minh một cái, ừ một tiếng.
Lý Thanh Minh nói vài tiếng cảm ơn Lương Thù Tuyển, vì chuyện ngày đó anh đưa mình đến bệnh viện.
Lương Thù Tuyển nâng mí mắt đen nhánh, nói không cần.
Chu Phạm cảm thấy có chút kỳ quái, Lương Thù Tuyển đến bệnh viện làm cái gì.
Cũng may Lý Thanh Minh miệng nhanh, thay cô hỏi ra vấn đề.
"Anh đến bệnh viện để khám bệnh sao?"
Lương Thù Tuyển đi qua trước mặt Chu Phạm, thanh âm nghe có vẻ khàn khàn, nhưng lại mang theo một chút tản mát: "Cổ họng không thoải mái." Trả lời xong lời Lý Thanh Minh, ánh mắt Lương Thù Tuyển dường như không dừng lại trên người Chu Phạm, liền đi về phía bậc thang.
Chu Phạm nhìn bóng lưng anh đi tới đại sảnh bệnh viện. Bỗng nhiên nhớ tới bác sĩ khoa tai mũi họng buổi chiều mới đi làm.
Vài giây sau, cô gọi tên Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển lười biếng dừng bước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái.
"Bác sĩ khoa Tai Mũi Họng hiện tại không đi làm."
Khoảng cách giữa hai người có chút xa, Chu Phạm sợ Lương Thù Tuyển nghe không rõ cô nói chuyện, liền xách vali đi vài bước về phía Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển lông mày sắc bén, mí mắt lại mỏng, lúc nhìn trong mắt luôn hàm chứa vài phần từ trên cao nhìn xuống.
Chu Phạm đυ.ng phải ánh mắt của anh, còn tưởng rằng anh không tin lời mình nói, liền nghiêng đầu nhìn cửa bệnh viện, nói: "Nếu không tin, anh có thể tự mình đi xem."
Lương Thù Tuyển nhìn theo tầm mắt của cô.
Chu Phạm nói: " Anh tự đi xem đi, bác sĩ khoa Tai Mũi Họng phải chiều mới đi làm."