Chương 46

Lương Thù Tuyển trên mặt không có biểu tình gì, liếc Chu Phạm một cái, đột nhiên giật lên một nụ cười, thờ ơ nói: "Được rồi, tôi tin cô."

"Ừm!"

Chu Phạm sau đó nghiêm túc đưa ra một đề nghị: "Sau này, anh có thể tra cứu ca làm việc của bác sĩ trên trang web chính thức một chút hoặc là gọi điện thoại hỏi, như vậy cũng không phải mất thời gian đi không một chuyến."

Lương Thù Tuyển giống như cố ý đối nghịch với Chu Phạm, nhấc mí mắt lên nhìn cô: "Ai nói tôi đi không chuyến này?"

Chu Phạm chậm rãi ừ một tiếng. Giữ chút mặt mũi cho anh, rất không thành tâm nói: "Ừ! Không có."

Lương Thù Tuyển lười biếng cười cười, vén mí mắt nhìn về phía Chu Phạm.

Chu Phạm theo bản năng mím môi, làm bộ nhìn ra bên ngoài xem có taxi hay không.

Gần bệnh viện có rất nhiều taxi vì vậy cô đã không đặt xe trên mạng.

Nhưng bởi vì ngày hôm nay trong bệnh viện không có nhiều người nên taxi dường như cũng không nhiều.

Chu Phạm cảm giác cô đã tính toán sai, tuy rằng nội dung cô tính toán sai không chỉ có một vấn đề này.

Lúc Chu Phạm đang nhìn xem có taxi nào đi qua không thì cô thấy Lương Thù Tuyển xoay người đi về phía bãi đỗ xe, chỉ chốc lát sau liền lái xe tới chỗ cô đang đứng.

Chu Phạm cảm thấy lần này Lương Thù Tuyển đại khái sẽ không dừng lại, nhưng không ngờ Lương Thù Tuyển lại dừng lại trước mặt cô.



"Trở lại trường học?" Lương Thù Tuyển hỏi Chu Phạm.

Chu Phạm không xách vali, mà đặt nó trên mặt đất ẩm ướt.

"Ừm, trở lại trường học." Khi Chu Phạm trả lời Lương Thù Tuyển, ánh mắt dừng lại trên mặt anh vài giây, sau đó liền dời mắt nhìn năm hình ngũ giác bên đường.

Lương Thù Tuyển thanh âm thản nhiên nói: "Vậy lần này cũng không tính là đi không một chuyến.”

Chu Phạm cảm thấy Lương Thù Tuyển đang cố ý nói chuyện hôm nay anh đến bệnh viện không tính là đi không một chuyến.

Mặt mũi nam nhân luôn rất trọng yếu, Lương Thù Tuyển hẳn là cảm thấy anh ít nhất chở hai người trở về. Cho dù không được xác nhận từ miệng Chu Phạm cũng không tính là mất công đến bệnh viện mà không được gì.

Nhưng Lương Thù Tuyển người này quá khó nắm bắt, tính tình thay đổi cũng quá nhanh, Chu Phạm cũng không xác định lời này của anh là có ý gì.

Suy nghĩ trong vài giây, cô hỏi lại anh: "Hả! Ý anh là sao?"

Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, ánh mắt thoạt nhìn có chút kiêu căng: "Thuận đường, cùng nhau trở về trường học."

Chu Phạm a một tiếng: "Anh là muốn chở tôi và Lý Thanh Minh trở lại trường học, như vậy chứng minh anh không mất công đi một chuyến sao?"

Lương Thù Tuyển cười, xách vali của Chu Phạm ra cốp xe, ngạo mạn nói: "Bằng không, cố ý đến đón cô sao?"



Chu Phạm cảm thấy khả năng này so với sao băng đυ.ng phải Trái Đất còn nhỏ hơn, không cần suy nghĩ liền phủ quyết khả năng này.

Lý Thanh Minh ngược lại rất cao hứng, khi nhìn thấy Lương Thù Tuyển xách vali, liền nhanh chân đuổi kịp bước chân của Lương Thù Tuyển. Nhìn thấy Chu Phạm tựa hồ còn sững sờ tại chỗ, vẫy vẫy tay với cô: "Phạm Phạm, còn sửng sốt cái gì nữa."

Chu Phạm và Lý Thanh Minh đến gần xe của Lương Thù Tuyển, nhớ tới lời nói ngạo mạn của Lương Thù Tuyển lần trước.

"Ngồi ở phía trước."

"Coi tôi là tài xế của cô sao."

Nhưng bởi vì Lý Thanh Minh mới xuất viện, cô phải ngồi ghế sau để chiếu cố Lý Thanh Minh.

Chu Phạm mở cửa xe ghế sau để Lý Thanh Minh ngồi vào trước rồi cô theo sau ngồi vào bên cạnh, theo bản năng cô phun ra một câu: "Tôi không coi anh là tài xế."

Lý Thanh Minh một mình cúi đầu ngồi chơi điện thoại di động, giống như là tận lực bao bọc mình lại.

Chu Phạm đóng cửa xe lại, cửa xe vang lên một tiếng cạch rồi đóng chặt, Lương Thù Tuyển nói: "Vậy tôi là gì?"

Chu Phạm đặt bọc xích màu vàng nhạt lên đùi, theo bản năng liếc nhìn Lương Thù Tuyển một cái, ở trong đầu mò mẫm xem hai câu này có liên quan đến nhau.

Đầu tiên cô tỏ thái độ, ngồi ở hàng ghế sau không phải coi anh là tài xế. Sau đó, Lương Thù Tuyển hỏi ngược lại cô.

Vậy anh là gì?