Chương 90

Lúc ngủ dậy, Lý Nhã Hân phát hiện trời đã ửng đỏ, đang chuyển dần sang tối.

Ngại ngừng nhìn bản thân, tối qua tình ái quá độ, sức lực đã bị hút cạn, dấu hôn xuất hiện đầy mình. Cô không khỏi cản thán Lâm Dương....tinh lực dư thừa.

Thế là cô mặt dày đi ra ăn sáng, mặc cho bao ánh mắt ám muội nhìn mình. Mẹ Lâm lố bịch, nhìn cô ý cười đầy thoả mãn. Đối với anh mắt này, cô cũng chỉ cười trừ.

Thế là lại một ngày hoà hợp. Cũng may, tối hôm nay, Lâm Dương tốt bụng, tha cho cô một đêm.

Thật là may!

----------

Hàn Quân vừa mới chuẩn bị đi làm, đã bị cảnh sát đến "triệu hồi".

"Xin lỗi, anh Hàn Quân, anh bị bắt vì tội hối lộ, chống thuế, buôn bán ma tuý bất hợp pháp, làm lộ hồ sơ mật của công ty, thuê người hãm hại người khác, mời anh đến đồn công an."

Hàn Quân vừa nghe, lập tức tức điên lên, la toáng, điên cuồng chống cự: "Các người biết ta là ai không? Dám bắt ta! Ta là đại thiếu gia Lâm gia, sau này nhất định là chủ Lâm thị, các người có chứng cứ gì đến bắt ta!!"

"Xin lỗi, thư ký của anh đã khai báo hết với chúng tôi, mong anh hợp tác."

"Không được, không được!!! Mau thả ta ra." Hàn Quân ra sức chống cự, cự tuyệt lời mời của các vị cảnh sát.

Hắn ta biết, kẻ đứng sau là ai! Là Lâm Dương! Mẹ kiếp, dám mua chuộc thư ký của hắn, bảo sao hắn ta cảm thấy anh mấy hôm nay khá lạ, không bàn chuyện cơ mật của công ty cho hắn ta nữa! Mẹ kiếp.

Hắn ta hắn ta bây giờ đã được chủ tịch Lâm nhận nuôi, đổi tên thành Lâm Hàn Quân, được cha Lâm giao trọng trách phó giám đốc, còn Lâm Dương, thua hắn hai tuổi, vậy mà lại là gián đốc uy quyền, người người biết đến, thật không công bằng!!

Hắn ta là con ngoài dã thú của Lâm Gia, hồi nhỏ đối với hắn ta quả rất cực khổ, nay tìm được cha ruột, cha ruột hắn lại ưu ái với Lâm Dương hơn, hắn ta nhất định ghen tị.

Sự ghen tị trong lòng nỗi dậy, hắn ta tìm mọi cách tiếp cận với Lâm Dương, cố gắng diễn trọn vai : "Người anh em tốt."

Chỉ có điều, Lâm Dườn, người này quả nhiên thông minh, đã nhận ra được!

Lâm Dương trước đây thật sự tin tưởng hắn, nói trắng ra là cực kỳ tin tưởng. Sau này, nội bộ công ty lục đυ.c, cổ phiếu thất thường, anh bắt đầu nghi ngờ hắn ta.

Mà quả thực, nghi ngờ của anh không sai. Hắn ta mua chuộc mọi người, lấy tin tức công ty bán cho công ty khác, làm nội bộ lục đυ.c, chống thuế, hối lộ, còn lấy danh của anh mà buôn bán ma tuý nhằm cu khống, không những vậy, còn thuê người hại anh, hại luôn Diệu Đình, Diệu Bảo, cũng may là không có chuyện gì xảy ra.

Công lao lần này, là Lâm Tĩnh chuyên tâm nhờ đàn em giúp anh điều tra. May là, mọi chuyện hắn ta làm anh nhanh chóng phát hiện, nếu không, đêm dài lắng mộng.

Lý Nhã Hân đang đi mua sắm ở trung tâm Lady, vô tình biết được chuyện này trên TV của Lady, nhất thời chấn động. Cô nhớ rõ Hàn Quân là nam phụ vô hại, thực sự không bao giờ làm điều quá đáng. Cốt truyện thật thay đổi, từ lúc cô xuyên vào đây ư?

Cô có chút sốc! Vậy là, người hại Diệu Đình, Diệu Bảo suýt bị bắt cóc là người này! Hàn Quân! Thật không ngờ.

Chưa kịp suy nghĩ được bao lâu, bỗng nhiên "Đùng" một cái thật lớn, mọi người khắp trung tâm đều sợ hãi chạy toán loạn, tiếng hô vang vọng khắp sảnh làm ai nấy đều sợ hãi, chồng lên nhau, đè bẹp nhau mà chạy trốn, thoáng một cái, trung tâm chỉ còn lại vài người.

Lý Nhã Hân đứng đó, cũng theo đoàn người cố gắng chạy thoát, như thế nào lại là đoàn người chạy trốn quá đông, chen lấn, giẫm đạp lên nhau mà đi, Lý Nhã Hân vốn yếu đuối, một số người hung hăng dẫm đạp qua cô mà chạy trốn, không ai để ý cô lúc này bị đoàn người đi qua làm chân bị thương.

Bị xô đẩy, Lý Nhã Hân phát hiện chân mình không còn sức đi.

Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một gót giày đi đến bên cô.

Lý Nhã Hân thầm nghĩ, bản thân có hay không có thể chết ở đây? Cô chịu khổ nhiều như vậy, ông trời lý nào lại luôn muốn chỉnh cô? Cô không muốn chết lần nữa, cô còn Diệu Đình, còn Diệu Bảo, còn có Lâm Dương.....

Lú Nhã Hân bất lực nhìn lên trên, lại phát hiện bà mẹ kế của cô đang đứng trước mặt cô, chỉ thẳng khẩu súng vào cô, ánh mắt ngàn vạn lần căm phẫn, hận không thể bắn cô nát người, sau đó đem cô cho quạ ăn.

Lý Nhã Hân bị ánh mắt của Cố Kim Anh làm cho hoảng sợ. Chết tiệt, hôm trước là nữ chính đã nói cô cẩn thận với bà ta, lý nào cô lại quên tất tần tật...

"Bà muốn gϊếŧ tôi ư? Bà không sợ bị pháp luật trừng phạt ư? Quay đầu là bờ, mau dừng lại đi!" Lý Nhã Hân tuy hoảng sợ lại cố gắng bình tĩnh đến cùng, dù sao cũng phải cố trấn an bà ta, cơ hội sống sót sẽ cap hơn một chút.

"Ha! Buồn cười, tao đi đến nước này, quay đầu lại đã không kịp nữa rồi, pháp luật cái ***, tao *** sợ đấy, có giỏi đến gϊếŧ tao đi!" Bà ta nhìn cô căm phẫn nói. Bà ta thực sự thảm như vậy là do cô. Lúc cô ta giả chết, cha Triệu đuổi bà ta ra khỏi Triệu gia, đoạn tuyệt bà ta cùng con bà khỏi Triệu gia. Lúc đó, bà ta lại nuôi mấy tình nhân, cuối cùng bà ta bị đuổi, một đồng bà ta cũng không có, mấy tên tình nhân không khách khí mà đánh bà ta, chửi rủa bà ta, lật mặt mà khi dễ bà ta. Bà ta còn chơi bài, thua sạch tiền tiết kiệm, quay về Triệu gia xin tiền lại bị người hầu khi dễ, chỉ chỏ, không khách khí còn bắt chó dại đến cắn bà ta. Cuối cùng không có tiền trả nợ, bà ta bị đánh tả tơi, lại bị bắt đi làm mấy việc cực nhọc như rửa bát, giặt đồ, dọn vệ sinh ở chợ đen. Cơn không đủ no, áo không đủ mặc. Phải nhớ, trướcđây bà ta thân là Triệu phu nhân giàu có, sang trọng, ăn đồ ăn hạng nhất, mặc đồ đắt tiền nhất, làm việc gì cũng sai bảo người ta. Nay sa cơ, ai ai cũng hận bà, ghét bà, nhìn bà bằng ánh mắt đầy chán chường, khi dễ.

Bà ta du͙© vọиɠ rất cao, tuy đã ngoài bốn mươi, lại rất thèm kɧoáı ©ảʍ lạ này, nhưng bà ta vốn không có một đồng, làm gì có trai bao nào đến ngủ chung với bà ta, vì vậy, gần sáu năm nay, bà ta vẫn mãi "ăn chay".

Bà ta rất hận Triệu gia, càng hận Lý Nhã Hân, ba ta ngày hôm nay là do họ.

Thấy ánh mắt bà ta oán hận nhìn bản thân mình, trán Lý Nhã Hân vô thức chảy đầy mồ hôi.

"Bà, bà, chẳng nhẽ bà không muốn sống tiếp, nhìn con bà đi, con bà cuối cùng đã chịu quay đầu, bà thấy Cố Huyền Anh rõ ràng là nhờ quay đầu mới có được hạnh phúc, bà xem, bà quay đầu, không chừng ba tôi sẽ tha cho tôi, cuộc sống sẽ trở lại như trước, bà sẽ không cực khổ nữa, bỏ súng xuống đi..."

"IM NGAY!!!" Nghe đến cha Triệu, ánh mắt bà ta u ám, hận đến thấu xương, lùi mấy bước, kích động bóp cò!

"Đoàng" một tiếng thật lớn, chỉ thấy đèn trần rụng xuống, rơi loảng xoảng trên sàn. Sau đó bà ta quát: "Nói thêm tiếng nữa tao bắn vỡ sọ hiểu không?"