Chương 50

Hôm sau, cô cùng Ngọc Vy được mời đến một buổi đấu giá.

Buổi đấu giá hôm ấy, có bán rất nhiều mãnh đất. Cô thấy có một mãnh đất rất được, ai cũng thấy vậy. Còn mãnh đất kia nghe có vẻ không tốt cho lắm. Nhưng linh cảm của cô lại cảm thấy mãnh đất đó rất được. Cuối cùng, cô liều mạng đấu giá mãnh đất đó, lấy hết tiền mà trước đây bán cổ phần Lục Thị để mua. Cô để giành lại trong bưu điện. Không lâu nữa sẽ là sinh nhật của Lâm Dương. Cô muốn tặng anh món quà này cho anh, hi vọng ah sẽ thích. Đến ngày đó, bưu điện sẽ chủ động gửi đến cho anh món quà này của cô.

———————————————

Chiều nọ, đang đi tãn bộ giữa đường, cô bắt gặp một tin tức cực kì sốc trên báo mà cô vô tình thấy được:

"ĐẠI THIẾU GIA LÂM THỊ-LÂM DƯƠNG SẼ KẾT HÔN VỚI THANH MAI TRÚC MÃ CŨNG LÀ ĐẠI TIỂU THƯ ĐỒ GIA-ĐỒ NHI."

Vừa đọc tin, cô đã sốc đến nỗi run tay run chân. Chuyện này là như thế nào đây..... Anh sẽ kết hôn....Cư nhiên cô vẫn không biết chuyện gì cả........Trời đất...cô thì sao đây......

Không biết bao lâu cô mới lết được về nhà, cũng không biết cô về nhà bằng cách nào mà khi về đến nhà, trời cũng đã tối.

Anh không thích cô nữa rồi.

Kết thúc rồi.

Anh sẽ lấy người khác.

Người đó không phải cô.....

"Ha ha." Cô cười khan hai tiếng. Lại thấy má mình hơi ướt.... Sờ lên má lại phát hiện, là cô đang khóc.....

Lấy điện thoại ra, lại phát hiện anh đang gọi cô. Còn phát hiện có 34 cuộc gọi nhỡ. Cô khoá máy. Anh sắp lấy tiểu thư Đồ gia rồi, còn lưu luyến cô làm gì?

Cửa nhà mở ra, là anh.

Trước đây là để tiện, cô giao một chiếc chìa khoá nhà cho anh.

Nhanh chóng lau đi mước mắt, cô chạy lên phòng mình, lấy hết đồ đạc của anh, gói lại vào trong bali.

Mà Lâm Dương thấy cô lên phòng cũng chạy theo cô lên phòng,m. Anh vừa lên đã thấy cô gói gém tất cả đồ đạc của anh vào bali rồi.

"Cút!" Triệu Nhã Hân đem hết tất cả đồ đạc cỉa anh ném sang anh rồi lạnh lẽo nói.

Có trời mới biết kho cô nói câu này cô đã đau lòng cỡ nào.

"Em...Hân, nghe anh giải thích... khoan đã, chuyện này không phải anh sắp xếp mà..." Lâm Dương thấy hành động của cô liền nhanh chóng giải thích.

"Anh sắp kết hôn với tiểu thư họ Đồ kia thì nhanh chóng cút đi, đừng làm phiền tôi nữa, chia tay đi, cút đi.." Thật sự, bây giờ cô đang rất tức giận. Tức giận vì anh không nói cho cô biết, tức giận vì anh lại đi kết hôn với người phụ nữ khác, rất rất rất tức giận... Mà mỗi khi tức giận, cô thường đi ngược với bản thân, đi ngược với lý trí, đến khi cô hết tức giận, cô mới cảm thấy hối hận.

Lâm Dương thấy Triệu Nhã Hân như vậy cũng thấy tức giận. Anh là đàn ông, đương nhiên cũng có lòng tự trọng của bản thân. Anh yêu cô rất sâu đậm, vì cô mà bỏ đi lòng tự trọng của mình rất nhiều lần. Từ trước đến bây giờ, anh là chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà làm nhiều việc như vậy. Vậy mà cô, một lời yêu cũng không nói với anh. Căn bản là cô không yêu anh, cô chẳng xem anh là gì cả. Được, vậy thì anh sẽ kết hôn với tiểu thư nhà họ Đồ, dù sao cô cũng không yêu anh. Anh cũng không ép buộc cô, anh cũng sẽ không vì cô mà vứt bỏ lòng tự trọng của mình nữa. Nghĩ là làm, anh lấy hành lí của mình bỏ đi ngay trước mắt cô. Cũng bỏ ngay đi ý định muốn giải thích với cô. Trước khi đi không quên buông một lời: "Được, tuỳ ý em vậy."

Ngay lúc anh vừa đi, Triệu Nhã Hân cũng đã khóc nức nở. Anh căm bản đối với cô chỉ là sự rung động nhất thời. Anh đến với cô cũng chỉ phát tiết du͙© vọиɠ của bản thân, anh không thực sự thích cô. Mới vừa rồi, cô nghĩ nếu anh sẽ giải thích gì đó với cô, dù chỉ là giả dối, hoặc chỉ nói với cô câu: "Hân, đừng nghĩ nhiều" hay câu: "Hân, anh chỉ yêu em" thì cô sẽ sa vào lòng anh mà khóc, sẽ tha thứ cho anh... Vậy mà anh cũng bỏ đi.. anh không yêu cô mà!

Tiếng bước chân đi đến. Có phải là anh không? Anh không muốn rời khỏi cô ư? Mong đó là tiếng bước chân của anh...

"Hân, không sao chứ, tớ vừa biết chuyện, liền nghĩ là cậu sẽ rất sốc, nên tớ chạy đến đây, thấy cửa không khoá nên tớ chạy vào." Là Ngọc Vy

Không phải là anh... anh bỏ xa cô thực rồi... Nghĩ vậy, cô càng khóc to hơn.

"Hân, đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa."

"Huhu...anh ấy bỏ mình rồi...huhu... anh ấy không yêu mình nữa... huhu..." Triệu Nhã Hân khóc nức nở, ôm chầm lấy Ngọc Vy.

"Không sao, chỉ là thất tình thôi mà, tớ chỉ cho cậu khóc một lúc, sau đó nín nhé, ngoan.."

Cùng lúc đó, tại Bar TK

Có một người đàn ông, uống rựu say bí tỉ, nhưng vẫn không ngừng uống rựu.

Người đó là Lâm Dương.

Cô lại dám đòi chia tay anh. "Ha!"

Căn bản từ trước đến nay, cô không coi anh ra gì, cuối cùng cũng không chịu nghe anh giải thích mà buông tay. "Ha ha" anh cười khổ hai tiếng.

Vì thấy anh đã say nhưng vẫn còn muốn uống tiếp, nên một nhân viên đến mời anh về.

"Quý khách, quý khách đã say."

"Tránh ra! Cút!"

"Hân, Hân.....sao em lại đối xử với anh như vậy...tại sao lại tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc anh phải làm sao với em đây....Hân.."