Chương 51: Kết hôn

Chương 51: Kết hôn

Lâm Nhã thét lớn, hoảng sợ đến mức cơ thể không thể động đậy được, hoàn toàn bị thi thể của chung Diệu đổ sập vào người.

“Á á á…”

Lâm Nhã sợ đến mức hồn bay phách lạc, tuy rằng cơ thể của Chung Diệu vẫn còn chút hơi ấm, thế nhưng con dao gọt hoa quả cắm sâu vào da thịt trước ngực, cùng với đôi mắt mở to trợn trừng đều làm cô hiểu rằng người trước mặt cô đã chết.

Lâm Nhã đỡ cũng không được, đẩy ra cũng không xong, run rẩy đông cứng tại chỗ.

Những người còn lại trong đoàn quay phim nghe thấy tiếng thét liền từ trong phòng chạy ra, phát hiện tiếng thét vọng ra từ phòng của Lâm Nhã liền vội chạy đến đó.

Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Nhã và Chung Diệu cửa phòng đã không đóng, ôm nhau không biết xấu hổ, lại còn gây ra tiếng động lớn như vậy thì đều ném cho Lâm Nhã một cái nhìn mỉa mai.

“Bình thường lúc giả bộ thì cứ giống như là một đóa sen trắng tinh khiết như ngọc. Ai ngờ lúc phóng đãng lên thì giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám công bố với thiên hạ như thế này đây.”

Vốn dĩ người của đoàn làm phim đang cảm thấy chả có gì hay ho để xem, chuẩn bị giải tán, thế nhưng đột nhiên có người phát hiện ra có cái gì đó sai sai.

Khuôn mặt của Lâm Nhã tái nhợt, đôi môi run rẩy, bộ dạng luống cuống, rõ ràng là đang sợ hãi một cái gì đó?

Cho dù hiện tại tiếng tăm của Lâm Nhã đang bị bê bối, nhưng dù sao đạo diễn cũng là người đã bảo vệ và nâng đỡ cô, hơn nữa ông cũng đã từng chứng kiến nhiều các thể loại chuyện dơ dáy trong giới giải trí, nên đối với những tin đồn như thế không phải một lúc là có thể tin được.

Hơn nữa Lâm Nhã không chỉ là thiên tài đứng số một số hai trong giới âm nhạc, mà khả năng diễn xuất cũng rất tốt, là người rất có tiềm năng phát triển. Cô luôn làm việc chăm chỉ và sẵn sàng học hỏi, chỉ là không hiểu tại sao lại bị đồn thổi nhiều tiếng xấu rùm beng lên như thế. Đạo diễn nghĩ chắc chắn có kẻ đang giở trò ở phía sau, những chuyện như thế này ông đã gặp nhiều rồi.

“Lâm Nhã, Chung Diệu làm sao thế kia?”

Đạo diễn vỗ nhẹ Chung Diệu đang gục trên người Lâm Nhã. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, là ai thì cũng nên có chút phản ứng. Thế nhưng đã một lúc trôi qua mà Chung Diệu lại không có phản ứng gì cả, rõ ràng là không được bình thường.

“Anh ta, anh ta, anh ta chết…”

Khóe miệng Lâm Nhã hơi nhúc nhích vài cái, không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Đạo diễn không thể chịu được nữa liền đưa tay vạch người Chung Diệu và hơi cảm thấy rằng nhiệt độ cơ thể của anh ta dưới tay mình có chút lạnh lẽo, và lại còn hơi cứng đờ.

Đạo diễn lúc này đã ý thức được chuyện gì xảy ra, khi nhìn chính diện đã giật bắn mình lên. Ông thả tay ra, Chung Diệu liền ngã xuống, cơ thể nằm nghiêng, trên người có một con dao gọt hoa quả dính đầy máu tươi.

“Gϊếŧ người rồi…gϊếŧ người rồi!!!”

Những người khác cũng đã phát hiện ra chân tướng sự việc, bỗng chốc trở nên hoảng loạn và hét lên ầm ĩ.

“Lâm Nhã, sao cô có thể độc ác như vậy chứ, Chung Diệu chỉ là thích cô mới bám lấy cô như thế, làm sao cô có thể…”

Một nụ cười bí mật hiện lên trong đôi mắt của Trương Doanh Doanh, cô ta nhìn Lâm Nhã với bộ mặt không thể tin được. Dưới lòng bàn tay che lấy miệng có thể đoán được đó là đường cong của khuôn miệng há hốc ra vì kinh ngạc, như kiểu nhìn thấy chuyện gì đó khủng khϊếp

“Tôi, tôi không có…”

Lâm Nhã với bộ mặt trắng bệch vội lắc đầu phủ nhận, nhưng cô nhận thấy rằng những người khác trong đoàn đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình với khuôn mặt sợ hãi, như thế tất cả đều nhận định cô chính là hung thủ gϊếŧ chết Chung Diệu.

“Báo cảnh sát đi, những người không liên quan khác có thể giải tán.”

Những sự nghi ngờ vô căn cứ sẽ chỉ làm cho tình hình tiếp tục diễn biến xấu đi. Trong tình huống này vẫn nên báo với cảnh sát để họ xử lý thì hơn. Thế là đạo diễn bấm số gọi cảnh sát.

Những người khác cũng không ý kiến gì nữa, họ tụ tập hai ba người bàn tán rồi rời khỏi đó.

Âm mưu của Trương Doanh Doanh đã thực hiện được, cô ta nhìn Lâm Nhã một cái rồi cũng rời đi cùng những người khác.

Lâm Nhã hoàn toàn mất hết bình tĩnh, tinh thần bấn loạn, cũng may có đạo diễn ở một bên thì thầm an ủi cô, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Họ cùng chờ đợi cảnh sát đến.

Nhưng khi cảnh sát đến thì sự việc lại diễn tiến theo chiều hướng xấu nhất.

Khi điều tra camera giám sát thì họ phát hiện ra camera trong phòng của Lâm Nhã bị hỏng, không ghi lại được cảnh xảy ra tại thời điểm đó.

Hơn nữa thời gian cuối cùng vào khoảng này là 10:20, đến khi phát hiện ra sự việc là 10:30, có nghĩa là mất 10 phút.

Họ đã lấy toàn bộ lời khai của mọi người trong khoảng thời gian này, chứng thực rằng lúc đó chỉ có hai người là Lâm Nhã và Chung Diệu.

Kết quả sau khi kiểm nghiệm con dao gọt hoa quả cho thấy trên đó chỉ có dấu vân tay của Lâm Nhã.

Vị trí đâm của mũi dao cũng khớp với chiều cao và hành động của Lâm Nhã.

Trong chốc lát, tất cả mọi chứng cứ đều hướng về Lâm Nhã là người duy nhất có mặt ở đó.

Vẻ mặt Lâm Nhã vô cùng kinh ngạc, cô căn bản không hề đυ.ng tới con dao gọt hoa quả đó, làm sao trên đó lại có dấu vân tay của cô chứ?

Lâm Nhã cố gắng giải thích, có chết cũng không chịu nhận. Nhưng trước toàn bộ những chứng cứ đó cô hoàn toàn yếu đuối và bất lực, không ai tin cô cả.

Sau khi biết được việc cô em vợ của Dương Hiên xảy ra chuyện thì Thái Mỹ Lâm liền xung phong ra mặt đến đồn cảnh sát. Khi nghe những gì đã xảy ra với Lâm gia, cô cũng đoán ra được đằng sau có người đang giở trò. Cô nghĩ rằng tự mình ra tay thì sẽ kỹ càng chu đáo hơn, có thể trả lại sự trong sạch cho Lâm Nhã ngay tại đó. Nào ngờ tất cả các kết quả điều tra đều hướng đến Lâm Nhã.

Thường những vụ án mà có ít điểm nghi vấn nhất, có thể kết án ngay lại càng đáng ngờ vực, nhưng giờ không biết phải bắt tay từ đâu.

Vụ án rơi vào bế tắc, đôi mày lá liễu của Thái Mỹ Lâm hơi nhíu lại, cô cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như thấy ở vẻ bề ngoài. Nhưng cũng chỉ có thể đứng ra đảm bảo trong khả năng của mình, xin cho Lâm Nhã không bị bắt giam ngay, mà đổi thành bảo lãnh để chờ xét xử.

Lâm Gia hết lần này đến lần khác liên tục xảy ra chuyện. Lâm Toàn vì chuyện bị phơi bày dung mạo xấu xí và cứ bị đem ra so sánh với Lâm Nhã vốn vẫn cảm thấy có chút ghen tỵ với Lâm Nhã. Nhưng khi nghe được tin Lâm Nhã không dưng lại bị vu cho tội gϊếŧ người thì trong chốc lát, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi hoang mang.

Phải làm thế nào mới được đây?

Lâm Toàn cảm thấy hoang mang lo sợ vô cùng, cô tìm Đổng Nhu để nghe ngóng tình hình. Các luật sư được mời đến khi trở về đều nói rằng tình hình hiện tại của Lâm Nhã rất tệ. Rất có khả năng khi sơ thẩm sẽ bị kết án, nếu như may một chút thì bị phán chung thân, còn nếu tệ hơn sẽ là tử hình. Cho dù là kháng cáo để chuyển sang xét thẩm lần hai thì cũng rất khó để thoát tội.

Thần sắc Lâm Toàn vô cùng chán nản.

Cô vô cùng hi vọng rằng lúc này đây Dương Hiên có thể như lúc trước, xuất hiện trước mặt cô giống như một vị anh hùng giải cứu cho mình. Thế nhưng các cuộc gọi lặp đi lặp lại vẫn luôn đáp lại cô một cách tàn nhẫn: “Cuộc gọi của quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

“Tiểu Toàn có đó không? Cô đừng ngăn tôi, tôi muốn gặp Tiểu Toàn.”

Có tiếng ồn ào ngoài cửa, Lâm Toàn cau mày, lúc này Trần Thiên Hạo đến để làm gì.

“Thư ký Đổng, cô hãy để tôi vào trong đi, thực sự là tôi đến để giúp Tiểu Toàn mà, Tiểu Toàn, anh có cách để cứu Lâm Nhã!!”

Tuy rằng lúc này Lâm Toàn chẳng có tâm tư để quan tâm đến những kẻ không liên quan, thế nhưng khi nghe thấy sự việc liên quan đến Lâm Nhã thì Lâm Toàn trong tình cảnh không còn đường nào khác, chỉ có thể ‘có bệnh thì vái tứ phương’.

“Để anh ta vào đi.”

Đổng Nhu lườm mắt với vẻ mặt chán ghét, cái tên tiểu nhân đắc chí Trần Hạo Thiên này…Nghĩ đến việc có ngày sếp cô quay trở về sẽ xử lý hắn nên cô không ngăn hắn lại nữa.

“Tiểu Toàn, cuối cùng cũng gặp được em rồi, lâu ngày không gặp, anh…”

Lâm Toàn mất kiên nhẫn ngắt lời Trần Hạo Thiên vẫn với kiểu ăn nói dài dòng sướt mướt si tình như ngày nào.

“Xin lỗi, phiền anh nói liền giúp tôi, làm thế nào để cứu Tiểu Nhã? Lúc này tôi rất vội!!”

Trần Hạo Thiên cười thầm trong lòng, thay vì vội vã thì hắn ta lại thong thả tìm một chiếc ghế sofa thoải mái và ngồi xuống.

“Tiểu Toàn à, không phải anh không muốn giúp em, anh thực sự muốn mang hết sức lực của mình ra để giúp đỡ em, nhưng gia đình anh lại có một yêu cầu…”

Lại cái giọng quan cách trao đổi điều kiện đó, Lâm Toàn chỉ cười mỉa mai.

“Nói đi, điều kiện gì?”

Đôi mắt Trần Hạo Thiên cứ nhìn Lâm Toàn chăm chăm, trong đầu hiện ra những ký ức về thời đại học về một Lâm Toàn xinh đẹp hoàn hảo không tỳ vết.

“Anh muốn em kết hôn với anh!”

————————-