Chương 3: "Em thật muốn chết trên giường anh"

Tô Tranh nhìn Úc Cẩm dưới thân, bộ dáng nhân tâm mị hoặc làm người khác vừa yêu vừa hận.

Trong đêm khuya, l*иg ngực tràn đầy áp lực quấn lấy du͙© vọиɠ muốn đem anh mai một tại chỗ, anh mơn chớn cổ cô, ngẩng đầu hỏi : “Muốn yêu đương?”

Úc Cẩm đã bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, không nghe rõ anh nói gì đó, ừ một tiếng.

Du͙© vọиɠ là phương thức phát tiết tốt nhất, tay cố định cằm cô, khớp ngón tay hơi hơi dùng sức, thấp giọng nói: “Muốn anh làm tiểu tam của em?”

“Tiểu tam? Em hận nhất là tiểu tam.” Cô không muốn lại nghe anh nói bất luận điều gì, cũng không muốn cùng anh có bất luận dây dưa tình cảm gì.

Cô dùng môi ngăn anh nói tiếp, môi lưỡi dây dưa, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ.

Con ngươi cô mê ly tản mạn ý cười: “Thật muốn chết ở trên giường anh.”

Tô Tranh di chuyển, đưa côn ŧᏂịŧ đã nóng bỏng lên phía trước, anh đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô.

Lúc đầu chỉ quấn quanh, đến cuối cùng vong tình hôn nồng nhiệt.

Lòng bàn tay Tô Tranh mạnh mẽ hữu lực mang theo nhiệt độ ấn vòng eo cô, khởi động nửa người trên, vòng eo dùng sức, va chạm đưa đẩy không ngừng.

Du͙© vọиɠ mãnh liệt tới, hai người đều phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Cắm đến chỗ sâu bên trong, Úc Cẩm khó có thể kêu thành tiếng.

“Tô Tranh... A... Thật thoải mái... Đừng đỉnh... A... Thật kí©h thí©ɧ...”

Mỗi lần cô kêu tên của anh, với anh mà nói giống như là liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, chỉ nghĩ yêu cô càng sâu càng đậm.

“Tô Tranh... Tô Tranh... Anh chậm một chút, quá nhanh...”

Tô Tranh nắm lấy vòng eo của cô, khi cô bị sóng triều cuốn đi hết sức lực, nghe được thanh âm anh tràn ngập từ tính: “Úc Cẩm, ở bên anh đi.”

Úc Cẩm vặn vẹo vòng eo, mở to mắt nhìn anh, con ngươi mê ly tỏa đầy du͙© vọиɠ, cô khó nhịn thanh âm hỏi: “Anh nói cái gì?”

Con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô quyến rũ nở rộ dưới thân, hầu kết lăn lộn, chợt đem chân cô mở ra lớn nhất, động tác va chạm trở nên càng nhanh càng hung mãnh.

Trong nhà tràn đẩy âm thanh thân thể va chạm rêи ɾỉ, dưới thân nước sữa hòa nhau tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, khi thọc vào rút ra tạo ra tiếng động da^ʍ mĩ.

Úc Cẩm hiện tại cái gì cũng không nghĩ được, mặc dù cô đã nghe được lời anh nói, cô chỉ muốn đắm chìm bên trong sự dâʍ ɭσạи vô tận.

Con ngươi mê hồn nhìn đôi mắt anh, đầu hôn mê hỗn độn.

Ánh mắt anh thâm trầm gắt gao mà nhìn cô, thanh âm khàn khàn nói: “Úc Cẩm, thoải mái sao?”

Tại lúc tần suất anh mãnh liệt mà nhanh chóng luật động, cô kêu to: “A... Ân... Thật sướиɠ... Ca ca thao thật tốt...”

Tô Tranh động tác chậm lại chút, buông chân cô ra , tầm mắt dừng ở nơi hai người kết hợp.

“Lại kêu ca ca đi.” Anh vùi đầu vào cổ cô, một tay chế trụ vòng eo, một tay trêu chọc nụ hoa phấn nộn trước ngực cô.

Úc Cẩm bị kɧoáı ©ảʍ tình triều kí©h thí©ɧ đến đại não hỗn độn, thuận theo ý tứ của anh kêu lên: “Ca ca... Tô Tranh ca ca... Rất thích anh thao em... A... Ân... Ca ca... Nhanh lên làm em...”

Tô Tranh vừa lòng mà hôn môi cô, hô hấp nóng rực chiếu lên mặt cô, ngón tay thon dài xoa bóρ ѵú cô, đυ.ng chạm vào đầṳ ѵú.

Cô giống như bị điện giật, cả người run rẩy, lấy tay ngăn trở động tác của anh, anh ngăn chặn tay cô, càng thêm nhanh chóng mà xoa bóp đầṳ ѵú mẫn cảm.

Như thể có ý định khıêυ khí©h, cô cong người lên muốn Tô Tranh luật động, dưới thân mặc dù cự vật Tô Tranh còn trong hoa huyệt , cô vẫn cảm thấy trống trải.

Tô Tranh chuyên chú mà nhìn chăm chú mặt cô, nhìn cô ở dưới thân mình động tình, khóe miệng không tự giác mà cong lên.

“Người khác không thể khiến em kɧoáı ©ảʍ như vậy, ở bên cạnh anh, anh có thể cho em.”

Úc Cẩm hô hấp càng ngày càng gấp, vòng eo lung tung mà vặn vẹo, thanh âm yêu kiều rêи ɾỉ: “Chúng ta không phải đang ở bên nhau sao? Một giây ở bên nhau, chính là vĩnh viễn.”