Chương 2: "Còn muốn, chưa đủ"

CHƯƠNG 2: “Còn muốn, chưa đủ”

Tô Tranh cởϊ qυầи lót, du͙© vọиɠ thô dài thẳng tắp nhảy ra , cọ xát non mềm của cô, hô hấp trầm trọng: “Gửi cho anh nhiều tin nhắn như vậy, là nhớ anh sao?”

Úc Cẩm cả người hư không, chỉ muốn được lấp đầy, cô tiến lên trước cọ cọ, mê ly mà nhìn anh: “Nhớ lúc cùng anh làʍ t̠ìиɦ.”

Tô Tranh một tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ sưng to, con ngươi nhuộm đầy tìиɧ ɖu͙©, bình tĩnh mà nhìn dươиɠ ѵậŧ thô dài, không ngừng cọ xát huyệt khẩu của cô.

Úc Cẩm hô hấp hỗn loạn, bắt lấy áo sơ mi của anh, hai chân kẹp lấy eo anh.

Tô Tranh hít sâu một hơi, nhắm ngay huyệt khẩu, nháy mắt cắm vào, nghe được âm thanh Úc Cẩm kêu rên, bắt lấy nơi tròn trịa của cô, hạ thân dùng sức đυ.ng mạnh vài cái, thở hổn hển, cắn lỗ tai cô, lẩm bẩm: “Có bao nhiêu nhớ?”

Trong nháy mắt anh đi vào, thân thể cùng với hư không trong lòng như được hết sức thỏa mãn.

“A.. Rất muốn... Thật thoải mái...”

Du͙© vọиɠ hung ác dùng sức va chạm vào âʍ đa͙σ mềm mại, lực đạo ra vào hận không thể đem cô đâm nát, Úc Cẩm được lấp đầy khoảng trống, khiến cô cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có.

Tô Tranh hô hấp càng thêm nặng nề, cảm nhận được mềm mại của cô gắt gao mà cắn lấy côn ŧᏂịŧ đang đắm chìm trong cơ thể, cảm giác thực mất hồn.

Úc Cẩm bị anh đâm cả người run rẩy, thanh âm run rẩy kiều mị: “Nhẹ chút... Tô Tranh... A... Ân... thật sướиɠ...”

Giường rung lắc, Úc Cẩm kiều suyễn kêu thất thanh, luôn có thể khiến Tô Tranh thỏa mãn , anh thao lộng cô.

Úc Cẩm thân thể run rẩy, như là đi trên mây, mơ hồ không thôi.

Thừa nhận anh mãnh liệt va chạm, ngón tay cuộn tròn nắm chặt khăn trải giường, vách trong co rút lại, gắt gao mà hút lấy cực đại kích động trong cơ thể cô.

“Tô Tranh... Đừng thao như vậy... A... thật sâu thật sướиɠ.... đại dươиɠ ѵậŧ Tô Tranh ca ca... A... Ân...”

Giường rung lắc rữ rội, Úc Cẩm trước nay đều không che giấu du͙© vọиɠ của mình.

Tô Tranh nghe vậy nhíu mày, nặng nề mà hôn lấy môi cô, khi nặng khi nhẹ mà nhéo vυ" cô.

“Hôm nay sao lại lẳиɠ ɭơ như vậy?”

Tay cô nắm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, chủ động đón nhận: “Nhớ khi được thao, uống xong rượu đầu óc choáng váng, liền muốn cho anh thao.”

Tô Tranh đĩnh động thân mình, cúi người cắnmôi cô, hô hấp thô nặng: “Tý nữa đừng xin tha...”

Hô hấp hoà quyện vào nhau, hết đợt này đến đợt khác, thân thể mãnh liệt va chạm, dưới thân xì tiếng nước, đều kí©h thí©ɧ thần kinh Úc Cẩm.

Động tác ra vào củaTô Tranh càng ngày càng hung mãnh, vách trong âʍ đa͙σ Úc Cẩm co rút lại càng ngày càng thường xuyên.

Anh biết, cô sắp đến cao trào.

Tô Tranh mυ"ŧ vào cổ cô, đầu lưỡi lướt qua xương quai xanh mẫn cảm.

Úc Cẩm cả người run lên, trong dũng đạo không hề có quy tắc mà co rút lại, trong đầu trống rỗng mà lại sáng lạn, giống như là lênh đênh trên biển thuyền, trôi nổi trên mặt biển.

Thời điểm sóng triều tới đem cô đâm trở về, khi sóng triều đi đem cô kéo xuống.

Cứ lặp lại như thế, tư vị quá mức sảng khoái, muốn giữ lấy càng nhiều, muốn càng nhiều...

“Tô Tranh... Tô Tranh... Ca ca thật là lợi hại... A... Muốn tới... Muốn tới....”

Anh vùi du͙© vọиɠ kêu gào vào trong cơ thể cô , lao tới...

Vách trong âʍ đa͙σ giống cái giác(?) hút hút lấy côn ŧᏂịŧ anh, nháy mắt khi cô tới cao trào, cô ngẩng đầu muốn hôn, ngón tay gãi phía sau lưng anh, bên môi phát ra âm thanh rêи ɾỉ ái muội.

Thời điểm du͙© vọиɠ phóng xuất ra , so với thân thể thỏa mãn, anh cảm thấy trong lòng mình càng thỏa mãn hơn khi cô được thỏa mãn.

Nhìn khuôn mặt cô đỏ hồng, da thịt trắng nõn nhiễm chút tìиɧ ɖu͙©, thực mê người...

Tô Tranh động tình mà hôn lên trán cô, hỏi: “Còn muốn sao?”

Úc Cẩm lười biếng mà ôm ôm vòng eo anh, hơi híp mắt nói: “Còn muốn, nếu vẫn không đủ thì làm sao bây giờ?”