Chương 9: Giọng của bạn trai cậu…giống giáo sư Cố…

Tai tôi lập tức đỏ bừng.

Lão này thật là…

“Không được!” Tôi cương quyết từ chối.

“À thế à.”

Cố Hằng có chút tiếc nuối, gật gật đầu: “Vậy thì miễn cưỡng yêu cầu giảm 20% vậy.”

Vừa nói, anh vừa ném chiếc cà vạt lên tay vịn của ghế sô pha rồi đi về phía tôi.

Hơi thở ngột ngạt đến gần, đột nhiên tôi trở nên lo lắng.

Rõ ràng đây không phải mới ngày đầu tiên ở bên nhau nhưng…

“Tắm xong chưa?” Anh trầm giọng hỏi.

Tôi vừa định nói thì đột nhiên Triệu Tiểu Vũ điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi qua điện thoại.

“Chết rồi, chết rồi, hôm nay giáo sư Cố dạy ở lớp bên cạnh có nói là tuần sau sẽ có bài kiểm tra định kỳ!”

“Cứu với! Sao trên đời lại có một vị giáo sư ác độc như vậy!!!”

“Bọn họ sắp bị làm bài kiểm tra rồi, chúng ta cũng chạy không thoát đâu!”

“Thế là hết rồi, trong lớp tớ chỉ mải ngắm thầy ấy chứ ai đâu mà nghe được thầy ấy đang giảng cái gì chứ!”

“Vả lại lớp của thầy ấy vốn dĩ đã rất khó học.”

“Tống Vãn! Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ! Cậu có sắc quên bạn đúng không!”

Tôi vô ý liếc nhìn, sau đó kinh ngạc đẩy Cố Hằng ra.

“Đợi chút!” Tôi không tin mà nhìn chằm chằm vào anh,

“Anh muốn cho làm bài kiểm tra định kỳ à??”

Điều này khác hoàn toàn với trường đại học mà tôi tưởng tượng!

Cố Hằng nhướng mày: “Tiết của anh lúc nào mà chả có. À, vốn dĩ định tiết học ngày mai sẽ thông báo với bọn em.”

Tôi: “...”

Đây mà là lời con người sao?

Điện thoại đột nhiên rung lên, Triệu Tiểu Vũ không thấy tôi trả lời nên đã gọi điện thoại luôn.

Tôi vừa định bắt máy, Cố Hằng đã cầm điện thoại đi trước.

Tôi chắp tay van xin anh nhưng cuối cùng anh vẫn ấn nghe máy.

Trong giây tiếp theo tôi đã thấy anh ấn mở loa ngoài!

“Tống Vãn ơi! Cậu mau nghĩ xem nên làm cách gì bây giờ đi!”

“Tớ nghe nói điểm kiểm tra định kỳ hàng tháng sẽ được tính vào điểm trung bình đó!”

Tôi trố mắt nhìn anh, thầm nghĩ “Vãi, người đàn ông này không phải là người!”

“Không phải cậu bê chồng bài tập đến văn phòng cho giáo sư Cố sao?”

“Mau nghĩ kỹ lại xem lúc đó có thấy tờ giấy gì lạ lạ ở đó không!”

Triệu Tiểu Vũ vừa buồn vừa phẫn uất: “Chưa gì mà đã có kiểm tra định kỳ rồi, đề thi nhất định đã viết xong từ lâu.”

“Hay là chúng ta nhân cơ hội nào đến văn phòng của thầy ấy xem có trộm được đề nào không?”

Giọng nói to và rõ ràng vang khắp phòng khách, không khí như đông cứng lại.

Toàn thân tôi tê dại.

Những lời này có thể nói riêng tư với tôi có được không?

Bị tóm ngay trước mặt chính chủ, cậu có nghĩ qua xem tớ sẽ sống chết thế nào chưa hả?

Tôi còn chưa kịp cản cô ấy lại thì Cố Hằng đã lên tiếng.

“Thực xin lỗi.”

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Hiện tại cô ấy đang bận chút việc.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Tôi vội giật điện thoại, luống cuống giữ lấy sự tôn nghiêm cuối cùng: “Không không, à Tiểu Vũ này, hay là đợi tớ về rồi nói tiếp nhé?”

Một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của Triệu Tiểu Vũ từ bên kia truyền đến: “Tống Vãn…”

“Tớ đây, tớ đây, vừa rồi là bạn trai tớ nghe điện thoại, anh ấy đùa chút thôi, cậu đừng để ý…”

“Không phải…”

Triệu Tiểu Vũ ngập ngừng hỏi: “Sao tớ lại thấy giọng của bạn trai cậu…giống giáo sư Cố…”