Chương 6: Chiếc nhẫn

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, nói từng chữ một: “Cái tủ này toàn đồ cá nhân của tôi, nếu làm mất đồ của tôi thì cậu có chịu trách nhiệm không?”

Châu Vân cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu nói thử tôi nghe xem cậu mất thứ quý giá gì nào?”

Trần Thi Mạt đang đắp mặt nạ bên cạnh cô ta, nói: “Tống Vãn, chúng ta ở cùng một ký túc xá mà, làm căng quá cũng không hay đâu!”

“Cậu cũng không mất gì hết, cậu ấy cũng xin lỗi rồi, thôi bỏ qua đi.”

Tôi chỉ muốn cười: “Nếu cậu ta lục đồ của cậu thì cậu có nói như vậy không?”

Trần Thi Mạt dừng lại, liếc nhìn tôi rồi tháo mặt nạ và đứng dậy rửa mặt.

Tôi kiểm tra mọi thứ trong tủ, bên trong có một hộp trang sức bằng nhung xanh.

Tôi mở ra xem, chiếc nhẫn kim cương bên trong vẫn lặng lẽ nằm đó, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng buông ra.

Tôi thường không đeo nhẫn cưới, chỉ để vào hộp rồi cất đi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Triệu Tiểu Vũ nhìn thấy nó và ngạc nhiên nói: “Oa, nhẫn của cậu à Tống Vãn, đẹp quá!”

Châu Vân cười khẩy: “Chỉ là một chiếc nhẫn đá nhân tạo thôi mà. Cùng lắm là mấy chục tệ, mất cũng có gì đâu mà tiếc.”

Tôi không muốn phí lời với cô ta nữa, bắt đầu dọn dẹp lại bàn.

Triệu Tiểu Vũ cúi người: “Cậu có link mua chiếc nhẫn kia không, cho tớ đi!”

Chiếc nhẫn cưới đó là Cố Hằng đặc biệt nhờ người đặt riêng cho tôi, làm gì có link mà mua.

Tôi chỉ biết lắc đầu: “Bạn trai tớ mua, tớ không rõ lắm.”

“À thế thôi...” Triệu Tiểu Vũ cảm thấy tiếc nuối.

Châu Vân mỉa mai: “Con gái ấy à, vẫn nên tỉnh táo một chút, coi món đồ rẻ tiền của đàn ông tặng là trân bảo, nói ra không chừng bị người ta cười cho đấy.”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, đồ đạc của mình nhất định phải tự giữ cho kỹ, nếu không thì bị người khác dùng lúc nào cũng không hay.”

“Cậu!” Châu Vân trong lòng nóng như lửa lại không cách nào phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể quay lưng tiếp tục nghịch điện thoại.

Tôi lại nhìn vào hộp trang sức.

Mấy năm học đại học tôi chi tiêu cũng ít, sinh hoạt tầm phổ thông thôi, đó là lý do tại sao Châu Văn lại nghĩ chiếc nhẫn này là đá nhân tạo.

Nhưng như vậy cũng không sao, nếu thật sự nhìn ra nó là nhẫn kim cương thì mới là kỳ lạ đó!

Phải cất thật kỹ mới được.

...

Một tháng trôi qua trong nháy mắt, cuối cùng tôi dần dần chấp nhận sự thật rằng Cố Hằng là giáo sư của tôi.

Trên lớp cố gắng nghe giảng, chăm chỉ hoàn thành bài tập về nhà và thái độ nghiêm túc chuẩn chỉnh.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là lời đồn đoán trong trường về vợ của Cố Hằng là ai, không những không biến mất theo thời gian mà ngày càng lan rộng.

Chỉ cần là lớp của anh ấy thì sẽ luôn có những nam sinh nữ sinh đến nhiều chuyện.

“Đúng rồi, vợ của giáo sư Cố là ai thế? Đã một tháng rồi, sao vẫn chưa tìm được?”

“Đúng vậy! Thầy ấy kỹ lắm! Tôi chưa thấy thầy ấy thân thiết với ai ở trường này cả!”

“Này, các cậu nói xem hay là lúc đó giáo sư Cố nói dối chúng ta? Thầy ấy căn bản vẫn chưa kết hôn, chỉ là muốn lừa chúng ta thôi!”

Triệu Tiểu Vũ nghe thấy cuộc thảo luận của các cô gái phía trước, không thể không hỏi Trần Thi Mạt đang ngồi bên cạnh:

“Thi Mạt này, không phải cậu quen giáo sư Cố sao, chuyện thầy ấy kết hôn có thật không đấy?”