Chương 17: Hôm nay em xinh lắm

Im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều ngây người, bởi vì lời nói của Cố Hằng hàm chứa quá nhiều thông tin.

Nhiều người ngây ngốc nhìn Trần Thi Mạt.

Sự ngại ngùng và lo lắng trên khuôn mặt của Trần Thi Mạt biến mất ngay lập tức, cô ta trở nên tái nhợt.

Châu Vân không thể không nói: “Không phải tìm cậu sao Thi Mạt…”

Cô ta còn chưa nói xong, Cố Hằng sải bước đi tới.

Trong con mắt của mọi người, anh ấy đi ngang qua Trần Thi Mạt mà không ngoảnh lại, cuối cùng anh ấy dừng lại trước mặt tôi.

Tim tôi đập nhanh hơn một cách mất kiểm soát.

Đôi môi mỏng của Cố Hằng hơi cong lên, đưa tay vuốt tóc tôi, trong mắt mang theo ý cười.

“Hôm nay em xinh lắm.”

...

Tôi không nghĩ tới Cố Hằng sẽ trực tiếp làm như vậy!

Anh ấy không chỉ vào hậu trường mà còn trực tiếp tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi trước mặt mọi người!

Nghĩ đến “bạn nhỏ” vừa rồi, tôi thấy xấu hổ.

“Sao anh về mà không nói với em…”

“Bình thường muốn nghe em đàn mà không được, lần này có cơ hội thì phải tranh thủ thôi.”

Khi Cố Hằng nói, anh ấy hơi nghiêng người và gật đầu với Trần Thi Mạt.

“Nói đến đây, tôi phải cảm ơn bạn học này. Nếu không phải tối nay cô ấy đưa Vãn Vãn nhà tôi lên sân khấu biểu diễn thì không biết bao giờ tôi mới được nghe cô ấy đàn nữa.”

Những lời này rất lịch sự, nhưng sắc mặt của Trần Thi Mạt lại càng tái nhợt.

Đôi mắt của cô ấy đảo qua đảo lại trên Cố Hằng và tôi, với sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.

“Cậu, cậu…”

Cô ta muốn hỏi điều gì đó, nhưng cô lại không nói nổi một từ nào.

Ngược lại, Triệu Tiểu Vũ kinh ngạc lẩm bẩm: “Không phải chứ, vợ của giáo sư Cố không phải là Thi Mạt sao? Sao lại thành Tống Vãn rồi?”

Cố Hằng nắm tay tôi nhẹ giọng nói: “Từ đầu đến cuối tôi chỉ có một cô vợ, còn về bạn học này, tôi không quen cô ấy, chỉ ở chung khu nhà thôi, có gặp qua vài lần.”

Anh nhìn Trần Thi Mạt: “Bởi vì Vãn Vãn không muốn gây quá nhiều sự chú ý ở trường nên mới không công khai. Tới tận hôm qua tôi mới thấy có vài tin đồn không đúng. Tôi đã đợi một ngày rồi mà vẫn chưa thấy bạn học này chủ động lên tiếng đính chính nên mới tự mình đến đây.”

“Mặc dù Vãn Vãn không để bụng hoặc vì nể mặt bạn học nên không truy cứu. Nhưng xin lỗi, tôi thấy phiền.”

Nhắc mới nhớ, nước da của Trần Thi Mạt vốn đã tệ nay lại xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa.

Cô ta cắn môi, như muốn tự biện hộ cho mình: “Giáo…giáo sư Cố, em không cố ý, vốn dĩ em muốn tìm thời điểm thích hợp rồi nói rõ với mọi người, không phải em…”

“Không quan trọng.”

Cố Hằng lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu kế hoạch và tâm tư của cô.”

Những lời này không khác gì tát vào mặt Trần Thi Mạt trước mặt mọi người.

Khuôn mặt đang tái nhợt của cô ta lập tức đỏ bừng, cơ thể lảo đảo như mới nhận phải đả kích gì lớn lắm.

“Cũng muộn rồi, tôi đưa Vãn Vãn về trước đây, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”

Như Cố Hằng nói, anh ấy nắm tay tôi và chuẩn bị rời đi.

Triệu Tiểu Vũ đưa chiếc túi trong tay cho cô ấy cho tôi, thận trọng hỏi: “À…giáo sư Cố và Tống Vãn không tham gia tiệc mừng sao?”

Cố Hằng cầm túi cho tôi, cười nói: “Ừm, đã lâu không gặp cô ấy rồi, hôm khác mời mọi người đến nhà của tôi và Vãn Vãn chơi.”

Anh nói xong thì dẫn tôi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Trần Thi Mạt, Cố Hằng hơi cụp mắt xuống và nói: “Tiếc quá, hôm nay em không đeo nhẫn cưới, không thì còn đẹp hơn nữa đó.”

Tôi: “...”

Người đàn ông này kiểu cách quá.

Nhưng tôi không có tư cách phản bác lời anh nói, chỉ có thể ho khan một tiếng: “Để lần sau đi.”

Cố Hằng nhướng mày: “Thế nghe còn được.”