Chương 16: Tôi đến tìm bạn nhỏ nhà tôi

Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào tôi, tôi cảm thấy một ánh mắt thiêu đốt chiếu vào mình.

Tôi vô thức nhìn sang, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.

Cố Hằng ngồi ở nơi đó, ánh mắt dán chặt vào tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khóe môi đường như cong lên.

Vì lý do nào đó, tôi không dám nhìn anh ấy, tôi vội quay đi và hít một hơi thật sâu.

Chỉ mới có vài ngày không gặp thôi, vậy mà giây vừa rồi tôi mới chợt nhận ra…mình có chút nhớ anh.

Tống Vãn! Biểu diễn cho tốt! Có rất nhiều người, đừng để bị mất mặt!

Tôi điều chỉnh tâm lý của mình, từ đầu ngón tay phát ra âm thanh, bắt đầu cống hiến hết mình cho buổi biểu diễn này một cách nghiêm túc.

...

Kết thúc bài nhạc, trong khán phòng vang lên những tràng pháo tay không ngớt.

Sau khi trở lại hậu trường, tôi mơ hồ có thể nghe thấy ai đó đang gọi tên mình, tiếng gọi tên tôi còn to hơn cả gọi Trần Thi Mạt nữa.

Bùm!

Trần Thi Mạt thờ ơ đặt cây violin lên bàn với vẻ mặt khó coi.

Bầu không khí thật khó xử.

Một giọng nói gay gắt truyền đến: “Có người ghê gớm thật đấy. Đây rõ ràng là buổi biểu diễn của Thi Mạt, vậy mà dám đến giành ánh đèn sân khấu.”

Khi tôi quay lại, tôi thấy Châu Vân và Triệu Tiểu Vũ cùng nhau đi đến, giọng nói gay gắt này là của Châu vân.

Triệu Tiểu Vũ nhẹ nhàng kéo cô ta ra để hòa giải: “Cái này…không thể nói thế được. Buổi biểu diễn này ai cũng cố gắng mà…”

“Thi Mạt tốt bụng đưa cậu ta đến đây, thế mà lại bị cậu ta cắn lại, cũng hay đấy.”

Châu Vân hất tay Triệu Tiểu Vũ ra, hừ lạnh một tiếng: “Nếu cậu giỏi như vậy thì tự mình tổ chức hòa nhạc luôn đi, mò đến đây khoe khoang làm gì?”

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ biểu diễn, tôi làm gì sai à?

“Cậu…”

“Được rồi.”

Trần Thi Mạt rốt cục cũng mở miệng, cố nén cười: “Châu Vân, đừng nói nữa, là tớ biểu hiện chưa đủ tốt, đừng trách người khác.”

Châu Vân cong môi: “Biểu diễn tốt thì sao? Cô nghĩ làm vậy là mọi người sẽ chú ý đến cô à?”

Một vài cô gái bên cạnh cũng an ủi: “Đúng vậy Thi Mạt, vừa rồi giáo sư Cố nhìn lên sân khấu chăm chú lắm, nhất định là thầy ấy đang nhìn cậu đó!”

“Nghe nói mấy ngày trước thầy ấy đi công tác, hôm nay vội vàng trở về nhất định là để xem cậu biểu diễn!”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người kêu to: “Giáo sư Cố đến rồi.”

Toàn bộ hậu trường lập tức im lặng, mọi người đồng loạt nhìn lại.

Cố Hằng không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa, trên cánh tay khoác âu phục, cổ sơ mi đen cài hai cúc, mái tóc đen rối bù, ánh mắt lạnh lùng.

Châu Vân đẩy Trần Thi Mạt và nhỏ giọng thúc giục: “Thi Mạt! Là giáo sư Cố!”

Trần Thi Mạt cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cô ta nhanh chóng đứng dậy, khuôn mặt cố nén nước mắt, nhưng cô ta không bước lên phía trước.

Châu Vân lớn tiếng nói: “Giáo sư Cố đến tìm Thi Mạt ạ?”

Ánh mắt Cố Hằng nhẹ nhàng quét qua bọn họ.

“Không.”

Giọng nói trầm ấm và xa lạ của người đàn ông vang lên.

“Tôi đến tìm bạn nhỏ nhà tôi.”