Chương 14: Piano

Trước khi tôi kịp nói gì, Châu Văn đã bĩu môi: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ kỷ niệm của trường rồi, sợ là không tập kịp đâu.”

Trần Thi Mạt suy nghĩ một lúc: “Bản nhạc tớ chọn hơi khó, chưa kể nếu đã lâu rồi cậu không động vào piano thì không chơi được đâu. Tống Vãn, cậu nghĩ sao? Nếu cậu không muốn thì tớ sẽ thuê người ngoài trường.”

Đã đến nước này rồi, nếu từ chối thì coi như tôi nhát gan.

Tôi gật đầu: “Được.”

Trần Thi Mạt có vẻ nhẹ nhõm: “Vậy tớ sẽ gửi địa điểm cho cậu, ngày mai chúng ta bắt đầu tập thử nhé.”

Tôi muốn hỏi về Trần Thi Mạt về chuyện của Cố Hằng, nhưng ký túc xá nhiều người quá cũng không tiện nên tôi bỏ ý định đó luôn.

Dù sao thì tôi cũng đang ở trong ký túc xá, tôi không muốn gây ra chuyện gì ồn ào.

Ngày hôm sau, tôi và Trần Thi Mạt cùng nhau đến buổi tổng duyệt.

Tiết mục này là màn độc tấu violin của Trần Thi Mạt, kèm theo toàn bộ phần hòa tấu và phần piano do tôi phụ trách.

Vừa bước vào, mọi người trong phòng đều nhìn tôi.

Một cô gái nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Thi Mạt, đây là người cậu mời đến đệm đàn piano sao? Hình như tớ chưa gặp cô ấy bao giờ.”

Trần Thi Mạt giải thích: “Đây là bạn cùng phòng của tớ, trước đây cô ấy cũng học piano, nhưng cô ấy không hứng thú với việc tham gia dàn nhạc lắm cho nên cô ấy không quen mọi người.”

Cô ta thấp giọng an ủi tôi: “Đừng căng thẳng, mọi người đều rất tốt, cho dù cậu chơi không tốt, họ cũng sẽ không chê cười cậu đâu.”

Tôi cười: “Vậy thì tôi chỉ đành cố gắng chơi thật tốt để không phụ lòng mọi người vậy.”

...

Sau khi chơi một bản nhạc, tôi ấn phím đàn cuối cùng và duỗi cổ tay.

Đúng là lâu lắm rồi tôi mới chơi piano, lần trước khi tôi mới kết hôn với Cố Hằng, nhìn thấy một cây piano lớn trong phòng khách của anh ấy, có hứng thú nên tiến lên chơi một bản.

Cố Hằng có vẻ khá thích, nhưng tôi lười nên sau đó không chơi nữa.

May mắn thay, tôi đã chơi đúng nhạc phổ.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trong phòng bầu không khí có chút không đúng, ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt khác nhìn mình.

Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”

Sau một lúc im lặng, một chàng trai lên tiếng: “Tống Vãn đúng không? Cậu chơi piano giỏi quá! Trình độ này thì độc tấu piano cũng được nữa!”

Trần Thi Mạt đột nhiên cười ngắt lời anh ta: “Mọi người vất vả rồi, tớ vừa đặt trà sữa, sắp tới rồi.”

Nhiều người reo hò.

Cô gái trò chuyện với cô ta lúc nãy cười nói: “Thi Mạt, trà sữa này là giáo sư Cố đặt đúng không?”

Trần Thi Mạt đỏ mặt: “Có liên quan gì đến thầy ấy đâu.”

“Còn giả vờ! Tất cả mọi người đều biết hết rồi!”

Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị chuyển hướng sang thảo luận về Trần Thi Mạt và Cố Hằng.

“Này Thi Mạt, giáo sư Cố lần này nhất định sẽ đến xem cậu biểu diễn trên sân khấu đúng không?”