Chương 13: Ghen tị

Trần Thi Mặc một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong trường.

Trước kia mọi người chỉ thảo luận về ngoại hình và gia cảnh của cô ta thôi.

Lần này thì tên của cô ta và Cố Hằng lại được đặt cạnh nhau.

Sau khi trở về ký túc xá, chỉ trong vòng 20 phút, tin đồn cô ta là vợ của Cố Hằng đã lan truyền khắp trường.

“Không ngờ là vợ của giáo sư Cố lại ở chung ký túc với chúng ta.”

Triệu Tiểu Vũ dường như vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, cô ấy đập đầu xuống bàn.

“Vậy mà trước mặt người ta tớ lại còn tơ tưởng đến giáo sư Cố nữa, mất mặt quá!”

Tôi: “...cứ bình tĩnh đi, có lẽ vợ của giáo sư Cố đã quen rồi.”

“Tính tình Thi Mạt tốt như vậy cậu ấy sẽ không để bụng đâu.”

Châu Vân xen vào: “Không thấy giáo sư Cố thích cô ấy thế nào à? Giáo sư Cố chỉ đang muốn làm cô ấy ghen thôi!”

Tôi day day trán, lịch sự nói: “Chỉ là ảnh chụp thôi, không có nghĩa là họ ở chung một nhà.”

Mặc dù tôi không muốn công khai mối quan hệ của mình với Cố Hằng vì sợ ảnh hưởng đến cuộc sống đại học bình thường của tôi, nhưng nhìn người khác giả danh tính của mình thì tôi không thích lắm.

Lúc đầu, tôi không chú ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra suốt thời gian qua Cố Hằng cũng chưa làm rõ mối quan hệ của anh ấy và Trần Thi Mạt.

Những lời nói mơ hồ kia lại càng kí©h thí©ɧ mấy người tò mò, càng thêm khẳng định Trần Thi Mạt là vợ của anh ấy.

Chu Vân liếc nhìn tôi: “Đâu chỉ có mỗi bức ảnh đó, họ còn có rất nhiều điểm chung trong cuộc sống nữa, nhìn cái là ra. Thi Mạt còn sớm biết thầy ấy sẽ chuyển đến trường chúng ta nữa kìa, người ngoài làm sao mà biết được!”

“Hơn nữa từ lúc vào đại học đến giờ Thi Mạt cũng chưa quen ai cả, nhiều người theo đuổi như thế mà cậu ấy vẫn không thích ai hết, chẳng phải là vì đã có giáo sư Cố rồi sao?”

Tôi: “...”

Cô ta khịt mũi: “Đúng là chẳng so sánh người với người được đâu! Có vài người chả cần phấn đấu gì cũng có được tất cả. Thi Mạt xinh đẹp như thế, gia cảnh lại tốt, còn biết chơi violin, cậu ấy không xứng với giáo sư Cố thì ai xứng đây, có muốn ghen tị cũng chả làm gì được đâu.”

Tôi chả thèm hiểu suy nghĩ của cô ta nữa, không nói gì mà chỉ mở điện thoại lên, nhấp vào tin nhắn định bàn với Cố Hằng về việc này.

Chỉ là tin nhắn của tôi còn chưa soạn xong thì tin nhắn của Cố Hằng đã gửi đến.

“Buổi chiều anh đi công tác với hai giáo sư nữa, tham dự hội nghị nghiên cứu khoa học ở địa phương khác, ba ngày sau sẽ về.”

Đây là chuyến công tác đầu tiên của Cố Hằng sau khi anh ấy được chuyển đến trường chúng tôi, hội nghị này có vẻ rất quan trọng.

Tôi nghĩ về nó và nuốt những lời định gửi vào trong bụng.

“Ừm, đi đường cẩn thận, chú ý nghỉ ngơi.”

“Ở trường ngoan đợi anh về nhé.”

“Ừm!”

Thôi bỏ đi, đợi khi nào anh ấy về rồi nói cũng được.

...

Buổi tối khi Trần Thi Mạt vừa về thì Triệu Tiểu Vũ và Châu Vân đã vây lấy cô ta.

“Thi Mạt, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, kể cho tớ nghe chuyện giữa cậu và giáo sư Cố đi!”

Trần Thi Mạt mím môi cười, nói: “Không có gì để nói cả.”

Triệu Tiểu Vũ chắp tay: “Làm ơn đi mà, thỏa mãn tính hóng chuyện của tớ một chút thôi! Làm thế nào mà cậu cưa được giáo sư Cố thế?”

Châu Vân che miệng, cười nói: “Thôi đừng hỏi nữa! Thi Mạt giấu kỹ như vậy, còn không phải là sợ bị chúng ta hỏi sao?”

Trần Thi Mạt không trả lời, mà thay vào đó nhìn tôi: “À Tống Vãn này, một bạn nữ trong câu lạc bộ của bọn tớ bị ốm rồi nên xin nghỉ, thứ sáu này không thể tham gia buổi biểu diễn kỷ niệm của trường được. Tớ nhớ cậu cũng học piano mà đúng không?”

“Nếu rảnh thì cậu có thể đến đệm đàn cho được tớ không?”