Lúc Ô Miên ở Kính Thôn đã nghe thầy nói đạo sĩ nhân loại khá là lợi hại, nếu bình thường gặp được tốt nhất nên đi đường vòng, tuy rằng cũng có kẻ lừa đời lấy tiếng, nhưng lỡ đâu gặp phải người lợi hại thật thì sao?
Lúc trước cậu cũng ghi nhớ những lời này, đồng thời cũng rời xa nơi nào có thể xuất hiện đạo sĩ, thế nhưng ai có thể ngờ rằng đạo sĩ đến lần này lại là do chính cậu dẫn tới?
Trái tim bị dọa đến sắp nhảy ra ngoài, trong đầu toàn là ý nghĩ: Mình sẽ bị phát hiện sao?
Cậu cũng không hiểu, tại sao các đại yêu khác khi ở thế giới loài người thì như cá gặp nước, đến phiên cậu thì mỗi ngày đều lo lắng mình bị vạch trần thân phận, rốt cuộc sai chỗ nào?
Lời nói của đạo trưởng Long Trì khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Ô Miên.
Vốn có rất nhiều người nghi ngờ Ô Miên, Giang Lung Nguyệt trông có vẻ rất thích Ô Miên, nhưng trong lòng cũng mang theo nghi ngờ, cuộc nói chuyện vừa rồi chưa chắc đã nói chuyện.
Lúc này nghe đạo trưởng Long Trì nói như vậy, bà liền mỉm cười hỏi: "Đạo trưởng nhìn ra cái gì?"
Đạo trưởng Long Trì dường như có hơi không chắc chắn, trầm ngâm một lúc lâu hỏi: "Chỉ tay của vị tiên sinh này... Tôi có thể xem một chút không?"
Thật ra anh ta muốn xem sinh thần bát tự của người này hơn, nhưng vừa gặp đã đòi bát tự của người ta hình như không lịch sự lắm, nhất là ánh mắt đối phương nhìn anh ta có mang theo cảnh giác, giống như đang nhìn kẻ lừa đảo vậy.
Đạo trưởng Long Trì đã quen với ánh mắt như vậy, dù sao anh ta còn trẻ lại còn đẹp, nhìn thế nào cũng không hợp với đạo quan, nhưng cố tình anh ta lại có thiên tư siêu việt, nếu không cũng không có chuyện tuổi còn trẻ đã gánh vác trọng trách.
Ô Miên theo bản năng nhìn về phía Tạ Cửu Triết, Giang Lung Nguyệt đứng bên cạnh nhìn cảm thấy thật kỳ lạ, con trai bà đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu nhóc đáng yêu này vậy? Thằng bé vậy mà có việc cũng nghe theo ý của Tạ Cửu Triết, thời buổi này cấp trên cấp dưới cũng không phải là chủ tớ ở xã hội cũ.
Tạ Cửu Triết cũng không hiểu tại sao Ô Miên lại như vậy, bên cạnh anh có không ít người toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng Ô Miên khác với bọn họ, những người đó chỉ đơn giản là cấp dưới, đến Ô Miên... Anh không hiểu tại sao anh vậy mà lại mang một chút ý thức trách nhiệm.
Đối phương là người trưởng thành, ý thức trách nhiệm này của anh thật khó giải thích.
Tạ Cửu Triết tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn quay đầu nhìn Ô Miên nói: "Cho đạo trưởng Long Trì xem một chút đi."
Đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, xem rốt cuộc có phải là vấn đề nằm ở Ô Miên hay không.
Chỉ sợ Tạ Cửu Triết cũng không ý thức được suy nghĩ bây giờ của anh càng giống với việc để Ô Miên rửa sạch hiềm nghi trước mắt mọi người, có lẽ trong lòng anh luôn cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến tên nhóc đơn thuần này.
Dù sao động tay động chân trên xe quá mẫn cảm, không phải vì uy hϊếp anh cũng là muốn mạng anh, trông Ô Miên thật sự là quá vô hại, hơn nữa bối cảnh gia đình cũng rất trong sạch.
Tuy rằng Ô Miên có hơi thấp thỏm, nhưng nếu Tạ Cửu Triết đã nói vậy, anh cũng không từ chối, dù sao cùng lắm... Cùng lắm thì cậu thú nhận thân phận, dù sao cậu cũng không phải muốn hại Tạ Cửu Triết, nếu không phải bởi vì sợ dọa đối phương, cậu vốn dĩ không cần giấu diếm.
Nghĩ như vậy, Ô Miên liền chải tay trái của mình ra trước mặt đạo trưởng Long Trì.
Đạo trưởng Long Trì nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu, chỉ cảm thấy ngón tay mềm nhũn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Bàn tay của đàn ông trưởng thành trừ khi là mập mạp, nếu không rất khó mềm mại như con gái, nhưng đôi tay này hình như còn bóng loáng mềm mại hơn so với con gái, khiến cho anh ta nhịn không được bóp bóp.
"Đạo trưởng Long Trì!" Tạ Cửu Triết chú ý tới động tác của đạo trưởng Long Trì, híp mắt gọi một tiếng.
Trong giọng mang theo cảnh cáo, diện mạo này của Ô Miên rất dễ khiến cho người mang ý xấu mơ ước, nhất là trông cậu quá sạch sẽ, cho dù dáng vẻ nghiêm túc ít khi nói cười trông rất lạnh lùng, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy rất dễ lừa.
Chỉ sợ về sau anh còn phải trông chừng cậu thật kỹ, không để bị người ta lừa một cách dễ dàng.
Nghĩ như vậy, Tạ Cửu Triết lại cảm thấy có hơi không đúng, Ô Miên có thể bị lừa thì có liên quan gì đến anh chứ? Mối quan hệ giữa họ chỉ đơn giản là người thuê và nhân viên tạm thời.
Đạo trưởng Long Trì phục hồi lại tinh thần cảm thấy có hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu nghiêm túc xem lại, kết quả vừa nhìn thì không khỏi mở to hai mắt, sau đó càng bóp tay Ô Miên mạnh hơn, thậm chí còn vươn tay bóp cánh tay cậu.
"Anh làm gì vậy?" Tạ Cửu Triết bất chấp suy nghĩ đầu óc mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không, trực tiếp vươn tay xách cổ áo Ô Miên kéo cậu đến phía sau mình, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Ô Miên dường như cũng bị dọa sợ, ngoan ngoãn trốn sau lưng Tạ Cửu Triết.
Ánh mắt đạo trưởng Long Trì tỏa sáng hỏi: "Tiên sinh có duyên với Đạo gia tôi, chi bằng đến tu đạo với tôi, bái tôi làm thầy, cậu sẽ là đệ tử thủ tịch đời sau của tôi."
Ô Miên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe đạo trưởng Long Trì vạch trần thân phận của cậu, nhưng nghe được những lời này trên đầu nhịn không được từ từ nhảy ra một dấu chấm hỏi: Chuyện gì vậy?
Cậu nhịn không được sờ lên mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, miếng ngọc có hình lá, lúc trước thầy cậu nói nó có thể che dấu yêu khí trên người cậu tránh bị con người phát hiện.
Bây giờ xem ra... Hiệu quả có phải tốt hơn một chút không? Hay là đạo sĩ này học nghệ không tinh?
Ô Miên hoạt động đầu nhỏ của cậu, thậm chí cảm thấy đạo sĩ này có thể đang lừa cậu, định lừa cậu đến Đạo quan rồi trấn áp.
Hừ, đối với xã hội loài người cậu chỉ là không biết chứ không phải ngu!
Không đi, chắc chắn không đi!
Những tiểu đạo sĩ được đạo trưởng Long Trì mang đến đều kinh hãi, khϊếp sợ nhìn Ô Miên.
Tạ Cửu Triết chậm rãi mở miệng nói: "Đạo trưởng Long Trì đang đào người của Tạ thị sao?"
Ô Miên nghe xong lập tức trốn sau lưng Tạ Cửu Triết, nghiêm túc nói: "Đa tạ đạo trưởng, nhưng tôi rất thích công việc hiện tại, không muốn tu đạo." Nói xong cậu còn nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình.
Tạ Cửu Triết hài lòng gật đầu, đạo trưởng Long Trì nghiêm túc nói: "Tôi cũng nói thật, cậu đi tu đạo còn có tiền đồ hơn so với ở Tạ thị, Đạo quan chúng tôi kiếm tiền cũng rất được, cậu có muốn xem đãi ngộ của chúng tôi hay không?"
Thời buổi này làm đạo sĩ cũng không phải muốn là làm, loại bình thường muốn gia nhập vào đều phải có bằng thạc sĩ mới được, còn loại người được nhận định là có thiên phú như Ô Miên thì đương nhiên có thể nới lỏng điều kiện.
Ô Miên quật cường nói: "Tôi không phải vì tiền!"
Mọi người nhịn không được nhìn về phía cậu, ngay cả Tạ Cửu Triết cũng nhìn về phía cậu.
Rất nhiều người suy nghĩ bậy bạ, không phải vì tiền thì vì cái gì?
Mọi người đều biết, tổng giám đốc Tạ thị nổi danh là người đàn ông đọc thân hoàng kim, có tiền có nhan sắc, có thể hốt được anh chính là người tài một giỏi hai.
Chậc chậc, không nghĩ tới trợ lý nhỏ này còn có dã tâm lớn như vậy.
Giang Lung Nguyệt mỉm cười nhìn thoáng qua con trai, phát hiện Tạ Cửu Triết không dao động, không có vui mừng cũng không chán ghét, bà không khỏi có hơi tò mò, đối với người theo đuổi không từ thủ đoạn, con trai bà chưa bao giờ nương tay.
Trên thực tế Tạ Cửu Triết vốn dĩ không cảm thấy Ô Miên đến không phải vì người anh, không, có lẽ là vì anh nhưng lại không phải vì thân thể hay tiền.
Ánh mắt Ô Miên nói cho anh biết như vậy, người có dã tâm, dù che dấu tốt đến đâu cũng không che dấu được khát vọng trong đôi mắt.
Ô Miên dường như không ý thức được mình đã khiến cho rất nhiều người hiểu lầm, nói thẳng: "Cơ hội vào Tạ thị rất khó có được! Anh có biết không?"
Đạo trưởng Long Trì:…
Đây là lần đầu tiên anh ta bị nói như vậy, nhưng người ta nhất quyết không muốn, anh ta cũng không hết cách, chỉ có thể tiếc nuối nói: "Căn cốt của cậu thật sự rất tốt, không tu đạo thì quá lãng phí, hiện tại cậu cũng chỉ có thể làm phàm nhân tầm thường, tu đạo thì cậu có thể thành tiên đó."
Tạ Cửu Triết nghe không nổi những lời này nhất, lúc trước những yêu đạo không biết đến từ nơi nào lừa gạt cha cậu cũng nói như vậy.
Tình cảm của anh với cha mình cũng bình thường, nhưng không ai thích người thân của mình qua đời vì cách này.
Vì thế sắc mặt anh trầm xuống nói: "Đạo trưởng Long Trì nếu còn dây dưa không dứt thì mời trở về đi."
Đạo trưởng Long Trì nghe xong thấy hơi xấu hổ, anh ta được mời đến coi một sự việc đặc biệt, kết quả nhìn thấy một hạt giống tốt liền quên mất tiêu.