Chương 9.2

Hết cách, người có xương cốt thanh kỳ như Ô Miên quá ít, đừng nói vạn dặm có một, đó là người ngàn vạn dặm có một.

Anh ta nghĩ có thể do mặt mình non nớt nên đối phương không tin, cùng lắm thì trở về để cho thầy anh ta ra tay, không làm được đồ đệ anh ta thì làm sư đệ cũng được.

Long Trì nghĩ đến những chuyện này liền hắng giọng, giả bộ dáng vẻ của tiên nhân như vừa rồi nói: "Chiếc xe nào xảy ra vấn đề? Tôi đi xem thử trước."

Tạ Cửu Triết không quá tin tưởng anh ta, ánh mắt nhìn anh ta lạnh như băng không nói gì, Giang Lung Nguyệt đứng bên cạnh như không có chuyện gì đưa tay chỉ một cái: "Chính là chiếc xe kia."

Đạo trưởng Long Trì đi một vòng quanh chiếc xe, nhịn không được nhíu mày, lấy ra một tấm bùa đặt ở trước xe, trong nháy mắt tấm bùa kia tự bốc cháy dù không có lửa.

Long Trì nhìn thoáng qua Ô Miên, hắn cố ý bộc lộ tài năng ở trước mặt Ô Miên, là vì muốn hốt người đi.

Kết quả không nghĩ tới mặt Ô Miên lại không thay đổi chút nào, dường như cũng không kinh ngạc.

Long Trì càng cảm thấy cậu không dễ lừa lắm, đành phải kiềm chế tiếc nuối trịnh trọng nói: "Trên chiếc xe này có yêu khí bao trùm."

Sau khi nghe xong, Ô Miên vừa mới thả lỏng vì Long Trì ngộ nhận lại trở nên căng thẳng.

Cậu rất muốn biết người này rốt cuộc bị sao vậy, cậu cho rằng tên này là đạo sĩ giả đi lừa gạt, ngay cả cậu là yêu cũng nhìn không ra, kết quả lúc sau lại có thể nhìn ra trên xe còn lưu lại yêu khí của cậu, chẳng lẽ người này thật sự có chút bản lĩnh?

Ô Miên có hơi khẩn trương nhìn đạo trưởng Long Trì, anh ta còn tưởng rằng mình hấp dẫn được sự chú ý của cậu, biểu tình trên mặt càng trở nên cao thâm khó lường nhìn về phía Tạ Cửu Triết hỏi: "Gần đây bên cạnh Tạ tổng có người khả nghi hay là người đặc biệt gì không?"

Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn về phía Ô Miên.

Biến số lớn nhất bên cạnh anh chính là Ô Miên, tất cả đều là từ sau khi Ô Miên tới mới xuất hiện.

Long Trì dừng một chút rồi hỏi: "Ngoại trừ người thì sao? Còn ai khác không?"

Tạ Cửu Triết suy nghĩ một chút rồi lại nhìn về phía biệt thự mèo, ánh mắt Long Trì cũng chuyển hướng về biệt thự mèo.

Trong biệt thự mèo, cục màu đen còn đang ngủ khò khò, Ô Miên thậm chí còn khống chế thân thể mèo trở mình, bụng mèo con lông xù hướng lên trên dáng ngủ hình chữ X, dáng vẻ vô tâm không phổi.

Long Trì đứng ở trước biệt thự mèo chăm chú quan sát một lúc lâu, anh ta có hơi nghi ngờ: "Con mèo này... Hình như có gì đó sau sai..."

Tạ Cửu Triết chậm rãi hỏi: "Đạo trưởng đừng nói mèo tôi nuôi cũng có căn cốt thanh kỳ thích hợp tu luyện đó chứ?"

Đạo trưởng Long Trì tuy rằng còn trẻ nhưng đã trải qua rất nhiều, sau khi nghe xong cũng không xấu hổ, chỉ nói: "Tôi chỉ cảm thấy hồn phách trong cơ thể con mèo này hình như thiếu một chút."

Hô hấp của Ô Miên nhịn không được dừng lại trong chớp mắt, bên trong thân mèo chỉ có một tia tâm thần của cậu, hồn phách đương nhiên sẽ không đầy đủ, thậm chí thân mèo này cũng do cậu huyễn hóa ra.

Rốt cuộc đạo trưởng này là sao? Chẳng lẽ thật sự có chút tài năng?

Ô Miên có hơi không hiểu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Đạo trưởng nói chiếc xe này là do con mèo này làm?"

Nếu Long Trì gật đầu, cậu sợ không phải là muốn hiến tế thân mèo vừa mới trà trộn vào.

Đạo trưởng Long Trì lại lắc đầu nói: "Trên người con mèo này không có yêu khí, hồn phách của nó chỉ không đủ, tàn khuyết bẩm sinh, chỉ sợ sống không lâu."

Tạ Cửu Triết nghe xong sắc mặt hoàn toàn lạnh như băng, anh nhìn chằm chằm đạo trưởng Long Trì chậm rãi nói: "Đạo trưởng nếu tìm không ra vấn đề có thể trở về trước, tiền Tạ gia sẽ chiếu theo, không cần chăm chăm vào một con mèo như vậy."

Cho dù kiến thức đạo trưởng Long Trì rộng rãi, lúc này tiếp xúc với ánh mắt u ám của Tạ Cửu Triết cũng nhịn không được sợ hãi tóc gáy sau lưng dựng thẳng, nhưng vì không muốn ở trước mặt đồ đệ tương lai lộ ra sợ hãi, anh ta vẫn cố gắng chống đỡ nói: "Tôi cũng không có nói dối, Tạ tổng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng trước."

Tạ Cửu Triết đã không thể nhịn được nữa muốn sai người ném đạo trưởng Long Trì ra ngoài.

Rất nhiều năm qua, anh rất vất vả mới có được một con mèo nhỏ như vậy, cho dù không thể sờ không thể ôm, mỗi ngày nhìn nó nghĩ mọi cách tiếp cận mình, không hề phòng bị lộ bụng với mình cũng khiến cho tâm trí Tạ Cửu Triết có thể thả lỏng một lát.

Nhưng chỉ là một con mèo con như vậy cũng không được phép tồn tại?

Ô Miên ở bên cạnh đối với cảm xúc của Tạ Cửu Triết rất mẫn cảm, chỉ cần cảm nhận một chút là có thể biết đối phương hiện tại đang trong cơn giận dữ, chỉ là Tạ Cửu Triết càng tức giận thì lại càng bình tĩnh, trên khuôn mặt lạnh lùng kia nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, chỉ có một đôi mắt cực kỳ đen, giống như không có bất kỳ hào quang nào có thể chiếu vào.

Ô Miên sợ Tạ Cửu Triết thật sự đuổi Long Trì ra ngoài.

Thầy cậu từng nói qua người trong Huyền Môn rất là mang thù có thù tất báo, cậu không muốn Tạ Cửu Triết bởi vì thân mèo mà đắc tội Long Trì.

Dù sao đến bây giờ cậu cũng không rõ Long Trì rốt cuộc là có thực lực thật sự hay là chỉ có danh tiếng.

Cậu đưa tay túm ống tay áo Tạ Cửu Triết, cố ý lớn tiếng nói: "Tạ tổng không cần để ở trong lòng, tuổi thọ động vật vốn không bằng nhân loại, anh ta nói chuyện tương lai ai biết là thật hay giả? Nếu để tôi nói tôi cảm thấy ấn đường của đại sư Long Trì biến thành màu đen, tương lai có gặp tai họa đổ máu."

Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn về phía Ô

Miên, sau khi chạm phải đôi mắt màu lam mang theo sự quan tâm kia, sự tức giận trong lòng từ từ bị áp chế.

Anh quay đầu nhìn về phía đạo trưởng Long Trì nói: "Làm phiền đạo trưởng Long Trì đã đến một chuyến, trong nhà còn nhiều việc, không thể giữ đạo trưởng ở lại lâu."

Ai cũng nghe ra ý tiễn khách của anh, đạo trưởng Long Trì bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Ô Miên, cảm thấy đồ đệ hoặc sư đệ do anh ta nhận định và vị Tạ tổng này dường như không chỉ có quan hệ cấp dưới đơn giản.

Anh ta tiến lên một bước vốn muốn nói cái gì, kết quả cây cảnh trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống một nhánh cây, nhánh cây không lớn, nhưng là rơi xuống theo hướng dựng thẳng, vốn là không được trúng đạo trưởng Long Trì được, kết quả đạo trưởng Long Trì lại tiến lên một bước, dáng vẻ như vậy trông giống như tự mình tới hứng cành cây rơi xuống.

Cành cây đập ở trên trán anh ta một cái, không có tạo thành thương tổn quá lớn, nhưng thật sự làm xước một lỗ, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Long Trì sửng sốt một chút, anh ta sờ sờ trán mình, nhìn vết máu trên ngón tay lại nhìn Ô Miên kinh ngạc nói: "Đạo thể trời sinh nói là có ngay?"