Chương 39

Thấy vẻ mặt Tạ Cửu Triết dần dần trở nên cứng đờ, Khâu Phi không khỏi run lên, lần trước chủ tịch Tạ có biểu hiện như vậy, còn có cả một gia đình bị đưa đến đồn cảnh sát, chết vô thời hạn.

Anh ta nói với vẻ lo lắng: "Chủ tịch Tạ, hay chúng ta tìm kiếm lại."

Tạ Cửu Triết trả lời, nhưng anh đã chuẩn bị hai tay, trong thời gian ngắn như vậy thậm chí đã sàng lọc ra kẻ tình nghi số 1, số 2, số 3, trong đầu bắt đầu sắp xếp các loại kế hoạch, bao gồm cả việc cứu con mèo, giúp con mèo trả thù.

Mà lúc này, Khâu Phi đã dẫn đội vệ sĩ cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, bất kể có thể giấu được con mèo không.

Ô Miên trốn, thấy rằng mình có lẽ không thể trốn được nữa, vì vậy cậu thừa dịp mọi người không chú ý, chạy thẳng đến gốc cây trong sân, sau đó ngồi trên chiếc ghế phong thủy lạnh lùng nhìn xuống.

Tạ Cửu Triết bị con mèo làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn con mèo đen đang ngồi trên cây, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi mày trốn ở đâu?"

Khâu Phi mặt không biểu cảm nói: "Thùng giấy vụn của anh."

Tạ Cửu Triết: ...

Thùng giấy vụn của anh trong suốt, sau khi Ô Miên đi vào, nhét đầy cả cái thùng, lập tức biến thùng thành màu đen, vì hợp vào một thể, nên Tạ Cửu Triết không phát hiện ra.

Huyết áp của Tạ Cửu Triết ngay lập tức tăng lên khi anh nghĩ đến con mèo xấu xa này nằm yên không nói gì dù thấy anh tìm nó khắp phòng.

Anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Ô Miên, nói: "Kẹo bông gòn, xuống đi."

Ô Miên quay sang Meow: Không xuống!

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ: "Mau xuống đi, cành cây sắp gãy rồi!"

Ô Miên đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một âm thanh cực nhỏ, cậu cả kinh, đứng dậy nhảy lên một cành cây tương đối rậm rạp phía trên.

Mà sau khi cậu nhảy lên cành cây đó, chỗ ngồi phong thủy của cậu đã bị gãy, cành cây gãy lủng lẳng trên cây, như thể đang chế nhạo sức nặng của cậu.

Ô Miên cúi đầu nhìn cành cây rồi nhìn bụng mình, đau lòng đến mức không thở được.

Cậu béo đến nỗi cành cây cũng gãy?

Tạ Cửu Triết không ngờ lời nói lại thành sự thật, anh im lặng một lúc, ngay cả khi có lớp ngoài, anh cũng phải thừa nhận rằng con mèo của mình cần giảm cân.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là đưa con mèo xuống, Tạ Cửu Triết đã dỗ con mèo xuống trong một thời gian dài, thử nhiều cách khác nhau, lấy thức ăn đóng hộp và đồ ăn vặt yêu thích của con mèo ra, nhưng con mèo con vẫn không chịu xuống.

Chú Trà ở bên cạnh không khỏi lo lắng: “Sao vậy?”

Tạ Cửu Triết trầm mặc chốc lát, sau đó xoa trán nói: "Được, không dẫn mày tới nhà cổ nữa, a xuống đi."

Ô Miên nghi ngờ nhìn anh, meo meo: "Thật sao?"

Tạ Cửu Triết nghe được sự nghi hoặc trong giọng điệu của cậu, vừa tức vừa buồn cười: "Thật!"

Ô Miên suy nghĩ một lúc, thấy rằng chủ tịch Tạ sẽ không nói dối một con mèo, vì vậy cậu đã đi xuống.

Chú Trà ở một bên cũng dở khóc dở cười: "Kẹo bông gòn có phải muốn bỏ đi không.”

Tạ Cửu Triết đành phải nói: "Không muốn đi, vậy không đi."

Nếu không thì còn có thể thế nào?

Làm ầm ĩ cả buổi sáng, cuối cùng Tạ Cửu Triết cũng lặng lẽ dắt con mèo của mình đi ăn xong bữa sáng, sau khi ăn xong, anh ôm Ô Miên, vuốt ve cậu một lúc lâu trước khi đi.

Ô Miên thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức chuyển sang cơ thể con người.

Không lâu sau, chiếc xe đón cậu chạy tới, vừa lên xe, cậu liền kinh ngạc hỏi: “Sao chủ tịch Tạ cũng tới?”

Tạ Cửu Triết tùy ý nói: "Tiện đường, còn có vài chuyện muốn nói cho cậu."

Ô Miên đột nhiên cảm thấy như thể cậu đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm: "Chuyện gì ... chuyện gì vậy?"

Tạ Cửu Triết buồn cười nói: “Không có gì nghiêm trọng, đợi tới đó cậu đi theo tôi, nhớ đừng chạy lung tung, muốn trả lời thì trả lời, không trả lời thì mặc kệ."

Ô Miên sửng sốt một lúc, bối rối hỏi: "Như thế…. được không?"

Sư phụ của cậu không phải nói nhân loại thích người lễ phép sao? Mặc kệ liệu có mất lịch sự quá không?

Tạ Cửu Triết chầm chậm nói: "Không cần để ý những người kia."

Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Ô Miên một lúc rồi nói: "Nhớ kỹ, cậu là trợ lý riêng của tôi, trên người có chữ Tạ Cửu Triết, lúc nói chuyện không cần quá thận trọng, làm mọi việc, mức độ cụ thể tuỳ cậu.”

Ô Miên gật đầu như hiểu ý, Tạ Cửu Triết cười thầm vì dáng vẻ ngơ ngác của cậu, không ngờ rằng ngốc bạch ngọt lại hiểu ý của những gì anh vừa nói.

Nếu người khác nhận được lời hứa của Tạ Cửu Triết sẽ hít một hơi thật sâu vì phấn khích, nhưng ngốc bạch ngọt này dường như không hiểu gì cả.

Sau khi đến nhà họ Tạ, Tạ Cửu Triết đã đưa Ô Miên đến sân chính, nơi Giang Lung Nguyệt đang đợi họ.

Tuy nhiên, ngay khi họ bước vào sân chính, Tạ Cửu Triết và Ô Miên đồng thời dừng lại - sân chính lúc này rất náo nhiệt, có hai nhóm người đối đầu nhau ở quảng trường trung tâm, một nhóm là đạo sĩ, một nhóm là hoà thượng.

Bỗng nhiên, áo cà sa và đạo bào chia ra, cá gỗ và chuông pháp cùng nhau vang lên.

Ngay cả Tạ Cửu Triết cũng không khỏi sững sờ nhìn cảnh tượng kinh khủng này, không nói nên lời.