Chương 28

Tạ Cửu Triết gật đầu: "Hiện giờ khách sạn sắp xếp như nào?"

Khâu Phi nói: "Khách sạn cung cấp lều, đang cho người lắp, nhưng tôi thấy họ chậm quá, nên muốn dẫn một vài anh em đến lấy lều trước, tìm một nơi để dựng trước."

Tạ Cửu Triết trả lời: "Đi đi."

Sau khi nghe điều này, Ô Miên cũng đi theo phía sau Khâu Phi, nói: "Tôi cũng đi."

Kết quả chưa đi được hai bước, Tạ Cửu Triết đã túm lấy cổ áo sau lưng của cậu lôi cậu trở về, vừa quay đầu lại liền thấy chủ tịch Tạ nhìn cậu vô cảm: “Mau nói thật đi.”

Ô Miên nhỏ bé lại đi theo lấy lều, Tạ Cửu Triết lo lắng rằng liệu lều có đập cả vào cậu không.

Ô Miên thành thật nói "Ồ", ngoan ngoãn đi theo Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết liếc nhìn cậu, giữa đám người kinh hãi hoặc buồn ngủ xung quanh, Ô Miên trông rất khác, trong mắt cậu không có bất kỳ sự sợ hãi hay kinh sợ nào, đôi mắt sáng trông không hề buồn ngủ hay mệt mỏi, như thể chúng có sức sống vô tận.

Chỉ là sau khi nhìn thấy bộ đồ ngủ của Ô Miên, Tạ Cửu Triết đã cởϊ áσ gió của anh xuống, rồi ném nó cho cậu, nói: "Mặc vào."

Ô Miên ôm lấy áo gió, vội vàng nói: "Tôi không lạnh, thật đấy."

Vừa nói chuyện, cậu vừa nắm lấy cổ tay Tạ Cửu Triết, cảm giác ấm áp dọc theo cổ tay kéo dài đến tim, tim Tạ Cửu Triết đập loạn vài nhịp, anh cụp mắt nói: "Bảo cậu mặc thì cậu cứ mặc đi."

Thấy anh kiên quyết, Ô Miên nghĩ một chút rồi mặc áo gió vào người, lặng lẽ sử dụng pháp thuật để tăng nhiệt độ cơ thể, sau đó cảm nhận hướng gió, đứng ngược gió giúp Tạ Cửu Triết cản gió.

Cho dù lúc này Tạ Cửu Triết phản ứng có chậm tới đâu cũng cảm nhận được Ô Miên đang đứng bên cạnh mình giống như một cái lò sưởi nhỏ không ngừng tỏa nhiệt.

Tạ Cửu Triết nhìn vị trí của Ô Miên, nhếch khóe môi, chủ động thay đổi vị trí của mình – thành công để đám người che chắn gió, không thể để trợ lý bị gió thổi bay.

Anh vừa di chuyển, Ô Miên đã theo sát ngay sau đó, không biết có phải do thiếu ánh sáng hay không mà hai người họ như dính chặt vào nhau không chút kẽ hở.

Đương nhiên, chuyện này không đáng là gì, chuyện kinh ngạc nhất chính là, lúc Ô Miên nằm cổ tay Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết không hất tay, khi Ô Miên đứng ở bên cạnh Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết không hề đẩy cậu ra xa.

Lúc này Giang Vân và các trợ lý thư ký khác đứng phía sau họ theo dõi sự tương tác giữa chủ tịch Tạ và Ô Miên với khuôn mặt vô cảm.

Gặp phải động đất ra đây đứng chịu lạnh thì thôi, sao còn bắt họ ăn cơm chó!

Tạ Cửu Triết cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Ô Miên, và không biết vì sao, anh lại nghĩ đến kẹo bông gòn.

Cơ thể bé nhỏ của kẹo bông gòn giống như một chiếc bếp nhỏ, buổi tối ôm vào lòng vừa ấm vừa mềm.

Không biết lúc này kẹo bông gòn đang làm gì, Tạ Cửu Triết cầm di động muốn gọi về nhà, lại phát hiện không có tín hiệu.

Có lẽ đó cũng là do trận động đất.

Anh thở dài cất điện thoại đi, Ô Miên nghe thấy tiếng anh thở dài liền vô thức liếc anh, vừa hay thấy màn hình điện thoại của Tạ Cửu Triết—là một con mèo đen ướt sũng, trên đầu có bọt trắng.

Khuôn mặt của Ô Miên lập tức đỏ bừng, có lẽ anh chụp khi tắm cho cậu?

Sao chủ tịch Tạ không biết cách chụp một bức ảnh đẹp hơn? Lúc tắm lông hính hết vào người, xấu chết đi được!

Không được, cậu phải tìm cách để Tạ Cửu Triết đổi ảnh!

Ngay khi Ô Miên đang suy nghĩ về cách để Tạ Cửu Triết thay đổi ảnh thì Khâu Phi lao tới nói: “Chủ tịch Tạ, đã xong hết rồi."

Tạ Cửu Triết lập tức nói: "Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi."

Họ có nhiều người, dù Khâu Phi chọn chiếc lều lớn nhất, sau khi họ đi vào, cũng chỉ có chỗ để ngồi, ngay cả Tạ Cửu Triết cũng phải ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, khoanh chân, trông như không có chỗ để chân.

Tạ Cửu Triết nhẹ nhàng nói: "Điều kiện không tốt, chúng ta tụ tập nghỉ ngơi trước, nếu giao thông không bị tắc nghẽn, mai chúng ta lập tức rời đi."

Có anh làm trụ cột, cảm xúc của mọi người đều bình lặng.

Ô Miên ngồi bên cạnh Tạ Cửu Triết, thấp giọng hỏi: "Chủ tịch Tạ, anh có mệt không, có muốn ngủ một lát không?"

Tạ Cửu Triết liếc cậu một cái, lắc đầu, không phải anh không muốn ngủ, mà nơi này có chỗ nào để ngủ?(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Ô Miên nói: "Anh có thể dựa vào tôi ngủ, tôi không buồn ngủ."

Mặc dù mèo trưởng thành ngủ rất lâu, nhưng kẹo bông gòn thì không sao, cùng lắm nghỉ hai ngày để ngủ bù.

Tạ Cửu Triết liếc bờ vai nhỏ của cậu, cười tủm tỉm nói: "Cậu dựa tôi ngủ còn nghe được.”

Cùng một chiếc ghế gỗ, mà Tạ Cửu Triết ngồi cao hơn Ô Miên nửa cái đầu, vì vậy không nghĩ cũng biết nếu dựa vào Ô Miên sẽ không thoải mái.

Ô Miên nhìn vai anh, nhất thời thấy tiếc nuối, khi cậu hoá hình người sao không cao hơn một chút?

Tất cả đều là lỗi của sư phụ, nói gì mà trông cậu đã cao lắm rồi, kết quả vẫn không cao bằng Tạ Cửu Triết!

Ý nghĩ cố gắng để chủ tịch Tạ có thời gian nghỉ ngơi của Ô Miên đã thất bại, cậu chỉ đành tiếc nuối trả lại chiếc áo gió cho Tạ Cửu Triết, đồng thời lại gần anh, cố gắng để Tạ Cửu Triết không bị chết cóng.

Tạ Cửu Triết lần này cũng không từ chối, trong lều che gió, lại có nhiều người như vậy, nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài, nhất là khi anh cảm nhận được năng lượng của Ô Miên dồi dào, có cái lò sưởi nhỏ này thật sự không lạnh.

Mọi người đều trằn trọc không ngủ được, có người tò mò nhìn Ô Miên hỏi: "Trợ lý Ô, sao cậu biết sẽ có động đất?"

Tuy rằng nơi này cũng từng xảy ra động đất, nhưng nếu không phải tâm chấn thì hệ số rủi ro đã giảm xuống rất nhiều, ít nhất bọn họ đều ở đây, đến nay cũng không có tin tức gì từ tâm chấn, hiển nhiên thông tin liên lạc, giao thông đã bị cắt đứt, xem ra thiệt hại không ít.

Ô Miên hoảng sợ, vô thức nhìn Tạ Cửu Triết, chỉ thấy Tạ Cửu Triết cũng đang nhìn cậu một cách nghiêm túc, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cậu.

Ô Miên: …