Chương 27

Khi Ô Miên lao ra ngoài, Tạ Cửu Triết cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn thấy cậu liền vẫy tay: "Đi, đi ra ngoài trước."

Không biết là cậu bị sự bình tĩnh của Tạ Cửu Triết lây nhiễm hay là bởi vì nhìn thấy Tạ Cửu Triết bình an vô sự, trong lòng Ô Miên nhất thời trở nên nhẹ nhõm, cậu muốn chạy tới cạnh Tạ Cửu Triết. Nhưng đám đông xung quanh họ đều hoảng loạn chạy ra ngoài, khoảng cách giữa Ô Miên và Tạ Cửu Triết với đám đông lao tới ngày càng xa, vào thời điểm đó, Ô Miên hận không thể dịch chuyển đến đó.

Khi cậu chạy với mọi người chạy ra khỏi cổng khách sạn, một cơn gió mát thổi qua, đến cả Ô Miên cũng không khỏi run lên, suýt nữa thì bị đóng băng khiến cậu định biến thành hình dạng ban đầu để giữ ấm.

Haix, loài người ít lông quá, trời lạnh khó mà chịu được.

Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên nhớ tới lúc Tạ Cửu Triết ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, cậu lập tức quay lại, chạy thẳng tới phòng Tạ Cửu Triết, đạp vào cửa, rồi lấy ra một cái áo giá từ phòng từ Tạ Cửu Triết, rồi chạy ra ngoài.

Lúc này Tạ Cửu Triết đã tới bãi đất trống, vệ sĩ của anh bao vây anh và trợ lý, không cho ai tới gần.

Lúc này hầu hết mọi người đều không để ý tới hành lý, chỉ là lấy điện thoại di động và chứng minh thư, đi ra ngoài bãi đất trống, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi.

Biểu cảm trên mặt Tạ Cửu Triết cũng rất khó coi, trong đời có lẽ rất hiếm khi anh mặc đồ ngủ đi dép lê đứng ở bên ngoài, đầu tóc còn có chút bù xù.

Dù vậy, trông anh vẫn rất bắt mắt trong đám đông, nhìn lướt qua có rất ít người sẽ bỏ qua anh.

ó lẽ là bởi vì tâm trạng bị đánh thức không tốt, thần sắc Tạ Cửu Triết hơi cáu kỉnh, nhìn chung quanh, cau mày hỏi Giang Vân: "Ô Miên đâu? Vừa rồi cậu ấy không phải ở cùng chúng ta sao?"

Vừa rồi anh còn gọi Ô Miên, tại sao cậu lại biến mất trong nháy mắt?

Mặc dù có rất nhiều người ở hiện trường, nhưng với ngoại hình và chiều cao của Ô Miên, căn bản không cần phải vất vả tìm kiếm, cậu đứng đó đã tỏa sáng đứng trong đám đông.

Nhưng bây giờ không thấy Ô Miên đâu, Tạ Cửu Triết không khỏi cảm thấy lo lắng.

Ngay cả khi động đất chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, giờ không còn cảm nhận được chấn động, nhưng ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có dư chấn?

Tên ngốc bạch ngọt đó có phải chạy đến nhầm chỗ trong lúc hoảng loạn không?

Ngay khi Tạ Cửu Triết quay đầu đi vào khách sạn để tìm Ô Miên, anh bị cấp dưới của ngăn lại, rồi thấy Ô Miên chạy ra khỏi khách sạn.

Lúc này, Ô Miên cũng đang mặc đồ ngủ, trên đầu có một chùm tóc xỉn màu, mới đầu còn ngơ ngác nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tạ Cửu Triết, đôi mắt xanh trong nháy mắt sáng lên, lập tức chạy tới.

Ngay khi Giang Vân nhìn thấy Ô Miên, anh ấy đã lùi lại ba bước, không muốn trở thành bóng đèn trong một cuộc hội ngộ quan trọng như vậy.

Tạ Cửu Triết thấy Ô Miên thì khẽ hở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện trong tay Ô Miên còn dư một cái áo gió, không khỏi nhíu mày: "Còn không mau ra ngoài cầm áo làm gì?"

Ô Miên trực tiếp rũ áo rồi khoác lên vai Tạ Cửu Triết, nói: "Tôi cảm thấy hơi lạnh khi ra ngoài, nên chạy vào phòng chủ tịch Tạ lấy cho anh một cái áo."

Tạ Cửu Triết nhất thời không biết trong lòng cảm giác gì, nhưng chắc chắn có tức giận, vì vậy anh vứt bỏ chút cảm giác trong đáy lòng khiến anh thấy hơi chua ngọt, anh giơ tay ra bóp cằm Ô Miên nói: " Lúc này cậu còn đi lấy áo? Chán sống rồi à?"

Ô Miên buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thản nhiên nói: "Không có nguy hiểm."

Động đất đã dừng lại khi họ chạy ra ngoài, khách sạn họ chọn tự nhiên là khách sạn tốt nhất trong khu vực, được xây dựng rất kiên cố, vì vậy tạm thời không có nguy cơ sụp đổ.

Tạ Cửu Triết cau mày nghiến răng: "Không hiểu trọng điểm?"

Mặc dù Ô Miên không biết tại sao Tạ Cửu Triết lại tức giận, nhưng cậu vẫn nhút nhát nói: "Tôi sai rồi."

Tạ Cửu Triết nhìn vào đôi mắt tròn xoe màu lam kia, hoàn toàn không nhìn ra được dấu hiệu biết lỗi.

Điển hình của người biết sai rồi, lần sau vẫn làm.

Anh lần này đúng là bị chọc tức tới mức bật cười, buông tay ra, lạnh lùng nói: "Ô Miên, tháng này cắt tiền thưởng."

Phải cho tên ngốc bạch ngọt này một bài học.

Không ngờ, hai mắt Ô Miên sáng ngời, kinh ngạc nhìn anh: "Thật sao?"

Tạ Cửu Triết hít một hơi thật sâu, cố gắng tự nói với mình rằng đừng so đo với ngốc bạch ngọt.

Anh tức giận buông tay ra, kết quả có lẽ do da Ô Miên quá mềm, anh rõ ràng không dùng nhiều lực, nhưng hai bên quai hàm của Ô Miên vẫn có những vết đỏ mờ, trông khá quyến rũ dưới ánh đèn rọi mơ hồ.

Tạ Cửu Triết vuốt ve ngón tay đang định nói gì đó, Khâu Phi bước nhanh tới nói: "Ông chủ, đã nghe nói được rồi, nguyên nhân địa chấn ở bên mỏ, hiện giờ chưa biết chính xác tổn thất cụ thể."

Mỏ phát sinh động đất không phải là điều quá mới mẻ, nhưng có thể gặp được thì đúng là không mấy may mắn.